Editor: YuuTới gần giữa trưa, Lâm Tiểu Nhu nhàm chán ngồi trên giường nghịch điện thoại, chờ Khương Việt mang cơm tới.
Lướt đi lướt lại ‘vòng bạn bè’ một lúc lâu, cũng chả có tin tức gì đặc biệt. Cuộc sống vẫn bình lặng như mọi khi, lại có gì đó dường như đã thay đổi.
Lâm Tiểu Nhu lướt sang ‘vòng bạn bè’ của mình, nhìn thấy giấy chứng nhận đã ly hôn ngày đó, hai mắt không khỏi chua xót. Nhiều người hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng Lâm Tiểu Nhu không trả lời lại. Cô ấy muốn tỏ ra mình trông thật ngầu, nhưng sự thật, cô ấy chẳng ngầu chút nào cả.
Lần cuối gặp Đào Tử Khiêm, anh ta không nói một lời gì với cô. Cầm giấy chứng nhận đã ly hôn trong tay, anh ta chỉ để lại câu: “Tôi đã thu dọn xong đồ đạc, chìa khóa trả lại cho cô, tôi cũng sẽ không ở lại nữa.”
Anh ta mới là người thật sự rất ngầu.
Cũng thật sự vô tình.
Dì Lý từ bên ngoài trở về. Lâm Tiểu Nhu đặt điện xuống, muốn trò chuyện với dì Lý để phân tán sự chú ý của mình.
Cô ấy nhìn dì Lý, nhận ra dì Lý đang ôm một bó hoa tươi rất to trên tay, rất đẹp.
“Dì Lý, hoa ở đâu vậy?”
“Vừa nãy ở ngoài cửa, có người nhờ dì mang vào tặng cho cháu.”
“Ai vậy ạ?”
“Dì cũng không biết. Người đó không nói gì cả, chỉ hỏi cháu đã ổn hơn chưa, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.”
“Vậy người đó đi rồi sao ạ?”
“Vẫn còn ở bên ngoài thì phải.”
Lâm Tiểu Nhu hiếu kỳ, là ai bí mật đến thăm cô mà không vào bên trong vậy.
Cô ấy nhảy xuống giường, xỏ dép vào, muốn đi ra ngoài xem người kia còn ở ngoài hay không.
Khương Việt và Khương Hoan Du mang bữa trưa tới cho Lâm Tiểu Nhu. Hai người vừa mới tới hành lang phòng bệnh, liền nhìn thấy Đào Tử Khiêm rời khỏi cửa phòng Lâm Tiểu Nhu.
Anh ta đi về phía Khương Việt và Khương Hoan Du, ba người vừa vặn giáp mặt nhau.
Khương Hoan Du dừng chân lại, có chút bất ngờ khi nhìn thấy sự xuất hiện của Đào Tử Khiêm.
Mà Khương Việt, vào thời khắc khi cậu ta nhìn thấy Đào Tử Khiêm, cơn giận dữ trong người cũng bùng lên: “Anh còn mặt mũi mà đến đây sao?”
Đào Tử Khiêm không nói lời nào, chỉ làm lơ mà đi về phía trước. Khi đi ngang qua người Khương Việt, Khương Việt tức giận kéo cánh tay anh ta lại.
Khương Việt nắm tay anh ta càng thêm chặt, dường như muốn vì Lâm Tiểu Nhu mà giáo huấn cái con người không có lương tâm này.
“Anh đối xử với Lâm Tiểu Nhu như vậy, tôi tự hỏi liệu lương tâm anh có cắn rứt hay không?”
“Rốt cuộc tôi đã đối xử với Lâm Tiểu Nhu như thế nào chứ? Ly hôn sao? Ly hôn là ý muốn của cô ấy, tôi chỉ tôn trọng quyết định của cô ấy thôi.”
“Nếu anh đối xử tốt với cô ấy, liệu cô ấy có đề cập đến chuyện ly hôn với anh không?!”
“Chuyện giữa tôi và cô ấy, tôi cảm thấy không có gì đáng để nói cả. Với lại tôi cũng không cần phải nói với cậu.”
“Đào Tử Khiêm!” Khương Việt nghe vậy thì hét lớn.
Khương Hoan Du thấy Khương Việt lớn tiếng như vậy, sợ cậu ta sẽ làm lớn chuyện khiến người ngoài nhìn vào mà giễu cợt, liền khuyên nhủ Khương Việt: “Bỏ đi, chúng ta đi vào trước. Đây là bệnh viện, đừng gây ồn ào.”
“Chị, chị không muốn đòi lại công bằng cho Lâm Tiểu Nhu sao?!”
Ngay khi Khương Hoan Du vừa định mở miệng, Đào Tử Khiêm đã hỏi Khương Việt trước: “Cậu có tư cách gì mà muốn đòi công bằng cho Lâm Tiểu Nhu? Cứ coi như là tôi có lỗi với cô ấy, nhưng rốt cuộc cậu dựa vào cái gì mà đòi tham gia vào chuyện giữa tôi và cô ấy chứ?”
Khương Việt nghe vậy thì nghẹn lại, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Đào Tử Khiêm nhìn cậu ta mà chế giễu: “Cậu thật sự nghĩ tôi bị mù sao? Cậu thích Lâm Tiểu Nhu, cậu cho rằng tôi không biết sao? Chẳng qua tôi không muốn làm mất mặt chị gái cậu thôi, nên tôi chưa từng đề cập đến nó. Cậu cảm thấy tôi xin lỗi Lâm Tiểu Nhu xong, cậu có thể làm gì đó sao. Đến việc thích Lâm Tiểu Nhu cậu còn không dám thừa nhận, vậy cậu lấy tư cách gì mà đứng ở đây đòi công bằng vì cô ấy ——” Đào Tử Khiêm chưa kịp nói xong, Khương Việt đã lao tới đấm vào mặt anh ta.
Gương mặt của Khương Việt đỏ ửng lên, bị tiết lộ toàn bộ tâm tư ra khiến cậu ta nhất thời bị mất đi lý trí. Cậu ta hung hăng đấm một cái thật mạnh vào mặt Đào Tử Khiêm, Đào Tử Khiêm cũng trả đũa lại. Hai người xô đẩy nhau qua lại, nhanh chóng thu hút đám người vây lại xem.
Khương Hoan Du lập tức vứt hộp cơm trong tay xuống, chạy tới can ngăn hai người kia lại. Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái, thật sự không thể đấu lại được với hai tên đàn ông này.
“Khương Việt! Đào Tử Khiêm! Hai người dừng lại ngay!” Khương Hoan Du hét lên.
Khương Việt lại càng nhắm mắt làm ngơ, cố níu lấy cổ áo Đào Tử Khiêm, nói với Đào Tử Khiêm: “Nếu tôi sớm biết anh là cái loại người như này, mấy năm trước tôi sẽ không để hai người ở bên nhau!”
“Hừ.” Đào Tử Khiêm cười khẩy: “Cậu có bản lĩnh gì mà không cho chúng tôi ở bên nhau chứ?”
“Bây giờ tôi sẽ cho anh biết rốt cuộc tôi có bản lĩnh gì!”
Khương Việt nói xong, giơ tay lên chuẩn bị giáng xuống một cú đấm nặng nề. Nhưng lúc này, phía sau bọn họ lại truyền tới một giọng nói lạnh lùng.
Lâm Tiểu Nhu đã đứng trước cửa phòng bệnh theo dõi toàn bộ quá trình. Cho đến lúc này, cô ấy vẫn không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh đến đáng sợ. Cô ấy bước tới, nói với hai người đang sấn sổ đánh nhau: “Đủ rồi. Muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh nhau, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi.”
Nói xong, cô ấy liền quay lại đi vào trong phòng bệnh.
Khương Hoan Du ý thức được cảm xúc lúc này của Lâm Tiểu Nhu không được tốt, vội vàng kéo Khương Việt và Đào Tử Khiêm ra, nói với Khương Việt: “Sau này em có thể trưởng thành chút được không? Động một chút là lại đánh người, còn nghĩ mình là một đứa trẻ sao?”
Khương Việt hoàn toàn không nghĩ rằng Lâm Tiểu Nhu sẽ đứng ở đó, cũng không chắc rằng liệu cô ấy có nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi của hai người bọn họ không. Đầu óc cậu ta lúc này vô cùng mông lung.
“Chị, em ——”
Đào Tử Khiêm yên lặng nhìn cửa phòng bệnh của Lâm Tiểu Nhu, sau đó sửa sang lại quần áo xộc xệch của mình, rời đi giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh ta ngàn lần mong muốn quay đầu lại, nhưng…Anh ta cảm thấy mình không xứng.
Khương Hoan Du nhặt hộp cơm mà cô vừa mới ném xuống đất, nói với Khương Việt: “Em về nhà trước đi.”
“Em…Em muốn gặp Lâm Tiểu Nhu…”
“Chị khuyên em bây giờ tốt nhất nên ngoan ngoãn trở về nhà. Hoặc đi tới cái nơi nào em muốn, ở nhà hay tới quán cà phê Internet cũng được.”
Khương Việt nhìn về phía phòng bệnh của Lâm Tiểu Nhu, có chút do dự hỏi Khương Hoan Du: “Chị nói xem, có phải chị ấy đều nghe được hết rồi không?”
“Chị không chắc lắm, cho nên mới bảo em về trước đi.” Khương Hoan Du thở dài. Trực giác của cô nói cho cô rằng, Lâm Tiểu Nhu chắc chắn đã nghe được tất cả.
Khương Việt một mực giấu mọi thứ với cô ấy, cô ấy cũng nên biết.
Khương Hoan Du thuyết phục Khương Việt rời đi, sau đó đi tới phòng bệnh.
Mới vừa đi đến cửa phòng bệnh, liền thấy dì Lý đi ra ngoài.
“Dì Lý, Lâm Tiểu Nhu sao rồi ạ?”
“Con bé đuổi dì ra ngoài, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, con bé còn hất đổ lọ hoa dì vừa mới cắm xong, cũng không cho dì dọn dẹp lại, sau đó đuổi dì ra ngoài.”
Bị Lâm Tiểu Nhu đuổi ra khỏi phòng bệnh, dì Lý hoàn toàn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, còn có một chút tủi thân.
Khương Hoan Du an ủi dì Lý: “Tâm trạng cậu ấy đang không được tốt nên cậu ấy mới mất bình tĩnh như vậy. Dì đừng để ở trong lòng.”
Dì Lý là người làm công ăn lương, dù bị tủi thân như thế cũng không thể làm được gì, chỉ biết gật đầu rồi rời đi.
Khương Hoan Du mở cửa đi vào. Quả nhiên, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy hoa tươi nằm la liệt trên mặt đất, còn có cả mảnh vỡ của bình thủy tinh. Cô đóng cửa lại, mang theo hộp cơm đặt xuống tủ đầu giường Lâm Tiểu Nhu.
Lâm Tiểu Nhu ôm gối ngồi ở trên giường, vùi đầu giữa hai chân. Cô ấy nức nở, nói: “Hoan Du, cậu không cần phải để ý đến tớ đâu, cậu cũng nên đi đi.”
Khương Hoan Du ngồi xuống bên giường Lâm Tiểu Nhu, chạm vào tóc cô ấy, tỏ vẻ thoải mái, nói: “Sao cậu biết là tớ? Có mắt đằng sau lưng à?”
Lâm Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn Khương Hoan Du, gương mặt tràn đầy nước mắt: “Lúc này, chỉ có cậu sẽ quản tớ thôi.”
“Thôi nào, ăn cơm trước đi, đừng để ý đến những chuyện khác nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
“Mọi người vừa mới nói gì, tớ đều nghe được hết. Những gì Đào Tử Khiêm nói là thật sao?”
“Đào Tử Khiêm nói rất nhiều, cậu muốn nói đến chuyện nào?”
Khương Hoan Du giả vờ bối rối, nhưng Lâm Tiểu Nhu vô cùng chắc chắn: “Cậu biết mà.”
Khương Hoan Du không trả lời, đứng lên lật cái bàn ăn trên giường bệnh ra, sau đó đặt hộp cơm lên bàn, mở từng ngăn hộp cơm ra.
Những món ăn nóng hổi đều là những món bình thường Lâm Tiểu Nhu thích ăn. Lâm Tiểu Nhu kén ăn như vậy, có lẽ chỉ có Khương Việt mới có thể chiều được cô ấy.
Khương Hoan Du đau lòng cho Lâm Tiểu Nhu, cũng đau lòng cho em trai mình. Cô nói: “Ăn cơm đi, đừng lãng phí tâm ý của Khương Việt.”
“Tớ không thể nào tiếp thu được điều đó.” Lâm Tiểu Nhu quay đầu sang một bên, nói một câu đầy ý nghĩa.
Khương Hoan Du dừng đũa lại giữa không trung, cô nhìn Lâm Tiểu Nhu, hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Hoan Du, cậu biết rất rõ tớ đang nói về cái gì mà.”
“Ừ, tớ biết.”
“Cậu vẫn luôn biết Khương Việt đối với tớ —— Cậu đã biết từ lúc nào? Tại sao cậu không nói với tớ?”
“Cách đây không lâu, không lâu lắm. Nhưng nó đã hạ quyết tâm không nói cho cậu biết, tớ làm sao có thể nói chứ?”
Khương Hoan Du bị kẹp ở giữa Khương Việt và Lâm Tiểu Nhu, cô thật sự không biết mình nên nói như thế nào nữa.
Vì em trai mình, cô cố gắng dò hỏi Lâm Tiểu Nhu: “Nếu một ngày nào đó cậu thật sự quên Đào Tử Khiêm, cậu có thể suy nghĩ một chút về Khương Việt không?”
Lâm Tiểu Nhu che mặt lại, lắc đầu: “Từ trước đến nay, tớ không bao giờ, không bao giờ nghĩ rằng Khương Việt sẽ có bất cứ tình cảm gì với mình. Tớ chỉ coi nó là em trai cậu, cũng là em trai tớ.”
“Vậy sau này thì sao? Bây giờ cậu biết rồi, trong tương lai không thể cân nhắc một chút sao?”
“Tớ không biết, tớ chỉ biết là, tớ bây giờ không có cách nào để đối mặt với cậu ấy, tớ không biết phải đối mặt với cậu ấy như thế nào.
“Tiểu Nhu ——”
“Cảm ơn cậu vì đã vào đây một mình, nếu không tớ đã xấu hổ muốn chết rồi.”
Lâm Tiểu Nhu thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn Khương việt.
Cậu ta đã thích cô ấy nhiều năm như vậy, vậy mà từ trước đến nay cô ấy không biết, cũng không có ý nghĩ sẽ đi tìm hiểu về tâm tư của cậu ta. Cô ấy cứ như vậy mà yêu, rồi kết hôn, rồi ly hôn trước mặt cậu ta, cũng thoải mái đón nhận sự quan tâm của cậu ta dành cho mình.
Kể từ khi quen biết nhau cho đến bây giờ, Lâm Tiểu Nhu chưa từng xem Khương Việt là một người đàn ông. Cô ấy không thể chịu đựng được khi biết cậu ta thích mình.
“Hoan Du, thật sự xin lỗi. Về sau…Có thể tớ sẽ không gặp lại em trai cậu nữa. Giúp tớ nói một tiếng xin lỗi với cậu ấy, cậu ấy xứng đáng với một người con gái tốt hơn.”
Mùa đông, trời cũng tối sớm hơn.
Dư Thâm Lam tan làm, bước từ trong phòng khám nha khoa ra. Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Khương Hoan Du đang đứng đợi ở con đường phía đối diện.
Buổi tối trời nổi gió, Khương Hoan Du lại mặc đồ mỏng. Cô cứ đứng ở đó, không nhúc nhích, cũng không biết đã chờ được bao lâu.
Sau khi Dư Thâm Lam nhìn thấy cô, cậu liền chạy băng qua đường đến trước mặt cô.
“Sao không đợi ở trong xe? Nơi này là đầu gió, gió to lắm, đứng ở đây lại còn không mặc áo khoác nữa ——”
Dư Thâm Lam còn chưa nói dứt câu, Khương Hoan Du đã thấy mũi mình cay cay, cô lao vào trong lòng cậu.
Cô ôm chặt lấy cậu, cảm nhận hơi ấm từ trên cơ thể cậu.
Dư Thâm Lam sợ hãi vì hành động đột ngột của Khương Hoan Du, cậu cảm nhận được tâm trạng của cô không ổn.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Khương Hoan Du chỉ ôm chặt lấy Dư Thâm Lam, nói không ra lời. Cô có rất rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này, cô chỉ muốn ôm cậu thật chặt như thế này.
Chỉ có như vậy, cô mới cảm nhận được sự tồn tại của cậu.