Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 45: Bởi vì em thật sự quá yêu anh



Editor: YuuĐã ba ngày không thể liên lạc được với Dư Thâm Lam, Khương Hoan Du rốt cuộc không thể kìm chế được nữa.

Sáng sớm, cô đi lên tầng tìm Khương Việt. Khương Việt vừa mới tỉnh ngủ, đầu tóc vẫn còn rối bù như tổ quạ.

“Chị, chị làm gì sớm vậy?”

“Chị…Chị có việc muốn hỏi em một chút.”

“Có chuyện gì vậy?”

Khương Việt ngáp một cái, muốn Khương Hoan Du đi vào trong rồi nói. Nhưng Khương Hoan Du vẫn đứng ở cửa, muốn nói gì đó lại thôi.

Khương Việt cảm thấy biển hiện của Khương Hoan Du có chút kỳ lạ, bắt đầu lo lắng: “Chị, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Mấy ngày nay, em có liên lạc với Dư Thâm Lam không?”

“Dư Thâm Lam? Sao tự nhiên chị lại hỏi em cái này? Mấy ngày nay em không liên lạc với cậu ấy. Nhưng không phải hai người đang yêu nhau, hẳn là ngày nào cũng ——”

Khương Việt đang nói, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta hỏi Khương Hoan Du: “Hai người…Không phải là đang cãi nhau chứ?”

“Không, chỉ là đột nhiên không liên lạc được với cậu ấy…” Khương Hoan Du mỉm cười, nhưng cô lại cụp mắt xuống, trông rất thất vọng.

“Sao đột nhiên lại không liên lạc được với cậu ấy? Chị tới nhà tìm cậu ấy chưa? Còn cả nơi làm việc nữa, chị đi hỏi chưa?”

“…Chưa.”

“Đợi em một chút, em thay quần áo rồi sẽ đi cùng chị.”

Khương Hoan Du ngăn Khương Việt lại, giả vờ như không có chuyện gì, mỉm cười nói: “Không cần đâu, chị tự tìm một mình là được rồi.”

Khương Việt không yên tâm, nói: “Thật sự không cần em đi cùng sao?”

“Không cần đâu, chị đi trước đây.” Khương Hoan Du vẫn từ chối, quay đầu rời đi.

Khương Việt nhìn theo bóng lưng của cô, thật sự không yên lòng.

Cậu ta trở về phòng tìm điện thoại rồi gọi điện cho Dư Thâm Lam. Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ lạnh lùng: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…”

Dư Thâm Lam thật sự mất tích sao?!

Khương Hoan Du về nhà lấy thêm một cái áo khoác, sau đó đi đến phòng khám nha khoa nơi Dư Thâm Lam làm việc.

Phòng khám vẫn bận rộn như mọi khi. Khương Hoan Du đẩy cửa vào, cô y tá ở quầy lễ tân hỏi cô: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?”

Khương Hoan Du mấp máy môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cô lại không thể nói ra. Cô y tá nhìn Khương Hoan Du, cảm thấy rất quen mắt. Rất nhanh sau đó, cô ấy nhớ ra, vội hỏi: “Chị có phải là bạn gái của bác sĩ Dư đúng không? Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở KTV.”

Khương Hoan Du ngượng ngùng gật đầu, hỏi cô y tá: “Tôi muốn tìm Dư Thâm Lam, cậu ấy có ở đây không?”

“Bác sĩ Dư? Anh ấy đã xin nghỉ rất lâu rồi, không phải anh ấy bị tai nạn giao thông sao…” Cô y tá có chút kỳ quái nhìn Khương Hoan Du: “Chị không biết sao?”

“Tôi biết, chỉ là…Không có gì, tôi chỉ đến hỏi cậu ấy đã đi làm lại chưa.”

“Anh ấy vẫn chưa đi làm lại.”

“Được rồi, xin lỗi đã làm phiền cô.”

Khương Hoan Du không nhận được câu trả lời mà mình muốn, cô lịch sự nói tạm biệt với cô y tá.

Cô y tá vẫn thấy kỳ lạ. Tại sao bạn gái lại không biết bạn trai mình đang ở đâu…Chẳng lẽ giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì?

Cơn gió mùa đông vẫn luôn không cho người ta chút thể diện nào.

Khương Hoan Du đi trên con đường ảm đạm, vắng vẻ. Cô vô thức siết chặt áo khoác, nhưng cơn gió rét này vẫn thấm vào người cô, khiến toàn thân cô rét run.

Bây giờ cô rất sợ hãi, sợ rằng Dư Thâm Lam biến mất là có chủ ý, sợ rằng cậu bởi vì mẹ ngăn cản mà sẽ chia tay không nói lời nào với cô.

Không biết đã đi bộ bao lâu, Khương Hoan Du thật sự không nhịn được cái suy nghĩ cháy bỏng trong nội tâm, quyết định đến nhà Dư Thâm Lam.

Bởi vì Từ Uyển Khanh, Khương Hoan Du quyết định không đặt chân đến nhà bọn họ một lần nào nữa. Nhưng cô không thể liên lạc được với Dư Thâm Lam, cô thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Khương Hoan Du lái xe đến trước cửa nhà Dư Thâm Lam, nhưng cô không có dũng khí bước xuống xe mà chỉ ngồi ở trong xe. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, ví dụ cô gặp được Dư Thâm Lam, nếu cô hỏi cậu vì sao mấy ngày nay không xuất hiện, cậu sẽ trả lời lại như thế nào.

Thất tình lục dục thật sự khiến người ta đa sầu đa cảm mà. Trước kia, Khương Hoan Du đã chống cự cái cảm xúc như vậy, bây giờ cô lại bị chúng hành hạ.

Khương Hoan Du ngồi trong xe một hồi lâu, sau đó vẫn quyết định xuống xe.

Cô bước chậm rãi từng bước về phía cửa nhà, đối mặt với cái chuông cửa, cô muốn nhấn nó, nhưng lại không có chút sức lực nào.

Cô đứng trước cửa rất lâu, cho đến khi có một người xuất hiện phía sau cô.

“Cháu…Cháu tới đây để tìm Thâm Lam sao?”

Khương Hoan Du kinh ngạc quay đầu, cô nhìn thấy một gương mặt giống Dư Thâm Lam như tạc. Người đó trông lớn tuổi hơn Dư Thâm Lam rất nhiều. Có lẽ người này là…Ba của Dư Thâm Lam.

“Cháu…” Khương Hoan Du không ngờ sẽ gặp Dư Tiên Thiều trong tình huống như vậy. Những cảm xúc bên trong cô lúc này rất phức tạp, cô không khỏi nhớ tới Như Nhược Thủy đang ở trong bệnh viện tâm thần.

Dư Tiên Thiều nhìn Khương Hoan Du một hồi, mỉm cười thân thiện với cô, sau đó hỏi cô: “Cháu tới tìm Thâm Lam sao? Cháu chính là bạn gái của nó?”

Khương Hoan Du im lặng một lúc lâu, sau đó gật đầu.

“Thâm Lam không có ở đây.”

“Cậu ấy đang ở đâu ạ?”

“Nó đang ở trong bệnh viện, đã mấy ngày chưa tỉnh lại rồi.”

Vừa nghe tin Dư Thâm Lam đang ở trong bệnh viện, trái tim Khương Hoan Du lập tức đóng băng, vô cùng lo lắng. Cô bật khóc, vội vàng hỏi Dư Tiên Thiều: “Đã xảy ra chuyện gì với cậu ấy ạ? Chưa tỉnh lại là có ý gì? Đã xảy ra chuyện gì ạ?!”

“Thằng bé đã ngất đi vài ngày trước, chú dì đã đưa nó đến bệnh viện. Bác sĩ nói trong não nó có cục máu đông, mấy ngày nay đã dùng thuốc, tình hình cũng cải thiện hơn một chút, nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại.” Dư Tiên Thiều nói, ông nhìn Khương Hoan Du bật khóc, liền an ủi cô: “Cháu đừng lo lắng quá. Mẹ nó và chú không biết cách nào để liên lạc với cháu, nên cũng không kịp liên lạc với cháu.”

“Cháu sẽ tới bệnh viện lập tức, cháu sẽ tới gặp cậu ấy lập tức ——”

Khương Hoan Du dường như mất đi lý trí của mình, bây giờ cô chỉ muốn đến bệnh viện, chỉ muốn lập tức được nhìn thấy Dư Thâm Lam.

Thì ra mấy ngày nay không có tin tức của cậu là bởi vì cậu đang hôn mê nằm trong bệnh viện. Vậy mà cô, vậy mà cô còn suy nghĩ lung tung nhiều ngày như vậy.

Khương Hoan Du thật sự hối hận, tại sao bây giờ cô mới đến tìm cậu. Cô nên đến gặp cậu ngay khi không thể liên lạc được với Dư Thâm Lam mới phải…Cô thật sự ngu ngốc, ngu ngốc mà…

Bệnh viện.

Dư Thâm Lam mấy ngày hôn mê rốt cuộc cũng tỉnh lại. Cậu yếu ớt mở mắt, nhìn trần nhà có chút xa lạ lại vô cùng quen thuộc.

Đầu vẫn có chút choáng váng, cổ họng cũng khát khô, toàn thân mềm nhũn.

Từ Uyển Khanh nhìn thấy cậu tỉnh lại, vội vàng đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ tới kiểm tra, chỉ nói tình hình bây giờ tạm thời vẫn ổn, nhưng cục máu vẫn còn ở đó, vẫn phải tiếp tục quan sát.

Sau khi tiễn bác sĩ đi, Từ Uyển Khanh cầm lấy tay Dư Thâm Lam, vui đến phát khóc.

“Con trai, mấy ngày nay con làm mẹ lo lắng quá…Mẹ rất sợ con sẽ không tỉnh lại…”

Dư Thâm Lam chớp mắt, có chút mệt mỏi. Cậu nhìn xung quanh, hỏi một cách yếu ớt: “Cô ấy đâu?”

“Ai cơ?”

“Cô ấy…”

Từ Uyển Khanh lập tức hiểu được Dư Thâm Lam đang nhắc đến ai. Bà sợ lại một lần nữa kích động đến Dư Thâm Lam, liền nói dối cậu: “Mẹ sẽ nói với cô ấy là con đã tỉnh, để cô ấy tới gặp con.”

Nhưng Dư Thâm Lam có thể nhìn ra Từ Uyển Khanh đang lừa dối mình. Cậu vẫn còn nhớ trước khi ngất xỉu, Từ Uyển Khanh đang chặn cậu lại, nói cậu phải chia tay với Khương Hoan Du.

Dư Thâm Lam quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Từ Uyển Khanh nữa. Hiện tại cậu không có chút sức lực nào. Nếu có sức lực, cậu nhất định sẽ rời khỏi cái nơi này để đi tìm Khương Hoan Du.

Dư Thâm Lam không biết mình đã hôn mê bao nhiêu ngày, cũng không biết những ngày qua Khương Hoan Du như thế nào.

Cậu nhớ cô rất nhiều.

Sau khi biết được địa chỉ từ Dư Tiên Thiều, Khương Hoan Du lái xe vượt mấy cái đèn đỏ, đến thẳng bệnh viện.

Thang máy trong khu nội trú luôn rất chậm, Khương Hoan Du không đợi được, cô quay đầu chạy về phía cầu thang thoát hiểm, leo thẳng một mạch lên tầng tám. Trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển tìm kiếm phòng bệnh của Dư Thâm Lam trên hành lang, cuối cùng cũng tìm thấy nó ở cuối hành lang.

Tên bệnh nhân và bác sĩ chủ trị được dán ở cửa phòng bệnh, Khương Hoan Du đứng ở cửa thở hổn hển, nhìn chằm chằm ba từ “Dư Thâm Lam”, đột nhiên thấy sợ hãi.

Cô thật sự rất sợ, cô sợ khi mở cửa đi vào, nhìn thấy Dư Thâm Lam vẫn còn hôn mê, cô rất sợ cậu sẽ không tỉnh lại nữa…

Khương Hoan Du tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi cô mở cửa bước vào. Nhưng dù thế nào đi nữa, ngay cả khi bị Từ Uyển Khanh đuổi ra, cô vẫn phải đi vào. Người cô yêu vẫn đang nằm trong đó.

Khương Hoan Du xoay tay nắm cửa, mở cửa ra.

Trong phòng bệnh, Từ Uyển Khanh đang ngồi bên cạnh giường, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy Khương Hoan Du, biểu cảm trên gương mặt lập tức thay đổi.

Khương Hoan Du lướt qua ánh mắt của Từ Uyển Khanh. Khi nhìn thấy Dư Thâm Lam đã tỉnh lại, nước mắt đột nhiên trào ra. Cô đứng ở cửa, trong lúc nhất thời không thể đi được.

Từ Uyển Khanh quay đầu nhìn Dư Thâm Lam, sau đó đứng dậy.

Vì để con trai có thể trở nên tốt hơn, Từ Uyển Khanh quyết định buông bỏ thành kiến của mình với Khương Hoan Du xuống trước. Bà đi đến bên cạnh Khương Hoan Du, nói với cô: “Thằng bé vừa mới tỉnh, cháu vào nói chuyện với nó đi.”

Từ Uyển Khanh nói xong, bà vỗ vai Khương Hoan Du, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam. Dư Thâm Lam vẫn đang nằm, trông cậu rất tiều tụy.

Đã mấy ngày không gặp, cậu thật sự gầy đi rất nhiều, đôi mắt vẫn luôn sáng trong của cậu lúc này tràn ngập sự mệt mỏi.

Khương Hoan Du đến gần Dư Thâm Lam, cô không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Nhưng nhìn Dư Thâm Lam đờ đẫn nhìn mình, cô trở nên lo lắng, vẫy tay trước mặt Dư Thâm Lam, hỏi không chắc chắn: “Anh có biết em là ai không? Anh sẽ không quên em chứ?”

Dư Thâm Lam cong môi, mỉm cười bằng tất cả sức lực của mình. Cậu nắm lấy bàn tay đang lắc lư trước mặt mình của Khương Hoan Du, yếu ớt nói: “Tại sao mỗi lần anh tỉnh lại em đều hỏi như vậy thế…Yên tâm đi, ngay cả khi anh quên cả thế giới này, anh cũng sẽ không quên em…”

Khương Hoan Du cảm thấy sống mũi mình cay cay, đôi mắt cũng đỏ hoe. Cô khẽ cắn môi, cố nén lại những giọt nước mắt đang muốn tràn ra của mình, nói: “Đã như thế này rồi mà còn có tâm trạng để đùa giỡn nữa…”

“Anh đang nói thật lòng.”

Khương Hoan Du vùi đầu vào hõm cổ Dư Thâm Lam, khom lưng, ôm chặt lấy cậu.

Nước mắt cô không thể ngăn lại được, rơi trên làn da cậu, nóng bừng bừng.

Cậu đau khổ hỏi: “Tại sao em lại khóc?”

Khương Hoan Du không trả lời lại. Cô chỉ ngẩng đầu lên, hôn Dư Thâm Lam.

Đôi môi cô mang theo vị mặn của nước mắt, còn mang theo sự run rẩy lúc cô khóc nức nở. Cô buông cậu ra, nói: “Anh nhất định phải bình phục.”

“Đồ ngốc, anh có phải mắc bệnh nan y đâu.”

Dư Thâm Lam mỉm cười, Khương Hoan Du khóc càng lớn hơn. Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nói: “Từ lúc nào em lại trở nên thích khóc như vậy, trước kia em rất kiên cường mà…”

“Bởi vì anh, bởi vì em thật sự quá yêu anh.”

Đây là lần đầu tiên Khương Hoan Du nói với Dư Thâm Lam rằng cô yêu cậu. Cô nhận ra, thì ra nói lời yêu từ tận đáy lòng ra lại hạnh phúc như vậy.

Cô thật sự hối hận vì trước kia mình đã ích kỷ, hối hận vì mình đã lãng phí quá nhiều thời gian trước đó.