Khương Hoan Du ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Nhu rất lâu, mặc dù cô ấy nói có chút đứt quãng như cô nghe cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Lâm Tiểu Nhu đã khóc rất lâu, cuối cùng cũng thấy mệt mỏi. Cô ấy đã ăn nốt chỗ thức ăn nguội lạnh mà Khương Hoan Du chưa ăn xong, vừa ăn vừa nói: “Khóc xong thấy đói, cũng may còn có cái này của cậu để lấp bụng.”
“…”
Khương Hoan Du bất lực liếc nhìn cô ấy, sau đó đi rót một cốc nước ấm, đưa cho cô ấy, nói: “Nhưng mà tớ cũng nói thật cho cậu biết, cái này là thức ăn tớ gọi lúc buổi trưa. Nếu cậu ăn có xảy ra vấn đề gì thì tớ không chịu trách nhiệm đâu.”
Lâm Tiểu Nhu dừng lại một chút, sau đó vẫn ăn tiếp, cô ấy nói: “Tớ ăn tất, cơm nguội ăn càng ngon hơn.”
“Vậy cậu có muốn hâm nóng lại không?”
“Gì cơ?”
“Tớ nói là cậu với Đào Tử Khiêm thật sự sẽ không bắt đầu lại sao?”
Khương Hoan Du hỏi xong rồi ngồi xuống. Lâm Tiểu Nhu thở dài một hơi, nói: “Có bài hát như thế nào ý nhỉ? Tình yêu của chúng tôi ~ Sẽ không bao giờ quay trở lại nữa ~”
“Cậu còn có tâm tư ca hát sao?”
“Thôi nào, dù sao cũng đã ly hôn rồi. Từ ngày ly hôn đến giờ tớ chưa từng suy nghĩ sẽ quay lại với anh ta, cho nên chuyện của tớ với anh ta đã là quá khứ rồi.”
Khương Hoan Du có chút ngạc nhiên, thật không ngờ rằng Lâm Tiểu Nhu đã bước ra được khỏi cái hố đen của cuộc ly hôn.
Dù sao trước kia cô ấy cũng đã từng yêu Đào Tử Khiêm đến chết đi sống lại.
“Cậu ăn xong rồi thì mau về nhà đi, tớ cũng phải về đi ngủ đây. Hôm nay bận bịu cả ngày, mệt muốn chết.” Khương Hoan Du mệt mỏi vặn cái cổ mỏi nhừ của mình, cảm thấy toàn thân đau nhức.
Lâm Tiểu Nhu hỏi: “Đêm nay Dư Thâm Lam sẽ về sao?”
“Không về đâu, còn bảo tớ đi xem mắt đi.”
Nhắc đến chuyện này, Khương Hoan Du lại thấy bực tức. Buổi tối, Thẩm Ngọc Lâm lại gọi điện tới, bắt đầu lải nhải với cô, cô đều bỏ ngoài tai.
Cuối cùng, Thẩm Ngọc Lâm hét lên đòi cắt đứt tình mẫu tử với cô.
Khương Hoan Du cũng tức giận với Thẩm Ngọc Lâm. Vậy mà Dư Thâm Lam còn bảo cô đi xem mắt đi.
Thật đúng là.
Lâm Tiểu Nhu cười ha ha: “Em trai này đúng là biết cách nói chuyện. Nhưng mà Hoan Du, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu.”
“Cậu nói đi.” Khương Hoan Du không chút đề phòng, nói xong mới chú ý tới gương mặt đang cười xấu xa của Lâm Tiểu Nhu.
“Cái đó của người trẻ tuổi… Có phải rất kích thích và đầy sức sống đúng không?”
“…”
Khương Hoan Du đỏ mặt, vội vàng chỉ ra cửa ý muốn đuổi Lâm Tiểu Nhu về: “Đi nhanh đi, nhanh lên, cậu toàn hỏi đâu đâu ý ——”
“Tớ chỉ tò mò thôi mà, nói cho tớ biết đi.”
“Làm sao tớ biết được chứ? Vậy tớ hỏi cậu, cậu có thể mang nó đi so sánh với ai sao?!”
Lâm Tiểu Nhu đốn ngộ (*), cô ấy thiếu chút nữa quên mất Khương Hoan Du đang nói về người bạn trai Dư Thâm Lam của cô.
“Sai lầm, sai lầm. Mẹ tớ đang ở nhà chờ tớ về ăn cơm tối, tớ đi trước đây.” Lâm Tiểu Nhu chạy đi sau khi khiêu khích Khương Hoan Du.
Khi Khương Hoan Du đóng cửa lại và về nhà thì đã rất khuya.
Sau khi Lâm Tiểu Nhu rời đi, cô vẫn còn bận rộn ở trong tiệm thêm một lúc nữa, làm trước một chút công tác chuẩn bị ngày mai. Dù sao đêm nay Dư Thâm Lam cũng không về nhà, cô cũng không cần phải về sớm như vậy.
Khương Hoan Du về đến nhà, cũng không nghĩ sẽ mở đèn lên. Cô chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Cô đặt túi xách sang một bên rồi đi đến tủ quần áo để lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rửa. Kết quả lại nghe thấy có tiếng động ở sau lưng.
Một bàn tay chạm vào vai cô, cô sợ hãi hét lên, lúc chạy đi lại va vào cái ghế, sau đó ngã mạnh xuống đất.
“Là anh, là anh, đừng sợ.”
Khương Hoan Du run rẩy, cả người nhanh chóng tê liệt sau khi ngã xuống mặt đất. Nghe được giọng nói của Dư Thâm Lam, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng lập tức tức giận.
Dư Thâm Lam tiện tay mở đèn bàn trên tủ đầu giường lên. Đèn bật sáng, cậu đỡ Khương Hoan Du đang ở dưới đất dậy.
Khương Hoan Du nhìn thấy rõ mặt cậu, lập tức ném chỗ quần áo vừa mới lấy ra ném vào người cậu.
“Anh làm cái gì vậy hả!! Em còn nghĩ trong nhà có trộm đó, anh có biết không!!! Không phải nói không về sao, về cũng không bật đèn rồi phát ra tiếng động!!!”
Khương Hoan Du thật sự bị hù dọa, hồn vía cũng lập tức bay mất. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ cô chưa từng sợ hãi như vậy.
Dư Thâm Lam bắt lấy quần áo cô vừa ném về phía mình, hối lỗi nói: “Anh đâu muốn dọa em đâu, anh cũng đâu biết em trở về mà không bật đèn lên đâu.”
“Anh đang có ý trách em à?”
“Không có, không có, trách anh, trách anh.”
Dư Thâm Lam phải thừa nhận rằng, lúc đầu cậu muốn dọa Khương Hoan Du thật, nhưng không ngờ rằng, sự vui vẻ cậu muốn lại biến thành sự sợ hãi.
Cậu đi tới đỡ Khương Hoan Du, Khương Hoan Du tức giận đứng dậy khỏi mặt đất.
Vừa lúc nãy bị giật mình như vậy, hai chân cô đều mềm nhũn ra.
“Vừa nãy ngã có đau không? Có đau không?” Dư Thâm Lam đỡ Khương Hoan Du, cúi xuống kiểm tra cơ thể cô, lo lắng hỏi.
Khương Hoan Du đẩy cậu ra, không vui nói: “Yên tâm đi, em vẫn còn rất tốt.”
“Là anh không đúng, đừng tức giận mà.”
“Em nào dám giận anh chứ. Có người nào đó giận em cả một ngày cơ mà, còn hờn dỗi bảo em đi xem mắt nữa.”
“Vậy em về muộn như vậy, là đi xem mắt sao?”
Khương Hoan Du tức giận trừng mắt với Dư Thâm Lam: “Anh còn hỏi em có đi xem mắt hay không sao?! Anh không tin tưởng em như vậy sao!”
Dư Thâm Lam vốn đã khó chịu cả một ngày muốn trở về tính sổ với Khương Hoan Du lại nhịn không được mà cười lớn lên, tâm trạng buồn phiền cả hôm nay cũng lập tức biến mất không còn chút dấu vết. Cậu ôm Khương Hoan Du, dỗ dành: “Anh chỉ tùy tiện hỏi thôi mà, làm sao anh có thể không tin em được chứ.”
“Lần sau anh thử nói như vậy một lần nữa xem.”
“Không dám, không dám. Không phải em muốn đi tắm sao, mau đi tắm đi, tắm xong rồi anh đấm bóp cho em, coi như là đền tội với em.”
Nhìn Dư Thâm Lam đang lấy lòng mình, Khương Hoan Du cũng không muốn so đo với cậu. Cô lấy quần áo vừa mới ném vào người cậu trên tay cậu, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Khương Hoan Du bật máy sưởi và bình nước nóng lên, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Vừa mới cởi quần áo ra, trên người không có mảnh vải nào che thân thì cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Khương Hoan Du lại bị giật mình, nhanh chóng cầm quần áo lên che lại cơ thể mình.
Dư Thâm Lam bước vào, lập tức đóng cửa lại. Cậu đến gần Khương Hoan Du, dán chặt lên cơ thể cô.
Khương Hoan Du vẫn còn chút lạnh sau khi cởi quần áo ra, lỗ chân lông cũng dựng đứng lên. Dư Thâm Lam chạm vào cánh tay cô, thì thầm vào tai cô: “Chúng ta cùng nhau tắm đi.”
Khương Hoan Du hiểu được ý đồ của cậu, cố tình đẩy cậu ra.
“Ra ngoài nhanh lên, em mệt mỏi cả ngày rồi, đừng cản trở em tắm.”
Dư Thâm Lam bĩu môi, mặt mũi không vui đi ra.
Khương Hoan Du nhìn bộ dạng này của cậu, trộm mỉm cười.
Mười mấy phút sau, Khương Hoan Du tắm xong, cô mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
Dư Thâm Lam đang ngồi trên giường, trên đùi cậu còn đặt một chiếp laptop, cậu nghiêm túc gõ bàn phím. Khương Hoan Du bò lên giường từ phía bên kia, thoáng nhìn qua.
Đều là những thuật ngữ chuyên ngành, cô nhìn cũng không hiểu, có lẽ cậu đang làm báo cáo.
Khương Hoan Du dựa đầu vào vai Dư Thâm Lam, hỏi: “Làm việc muộn thế?”
“Làm báo cáo tập huấn ngày hôm nay, dù sao ban đêm cũng không có việc gì làm nên ngồi viết nó ra.” Giọng nói của Dư Thâm Lam có chút rầu rĩ, dường như cậu cố tình nói như vậy.
Khương Hoan Du biết Dư Thâm Lam đang cố tình, liền kéo cánh tay cậu, không cho cậu gõ bàn phím nữa.
Cô nói: “Vai em đau quá, không phải anh nói muốn xoa bóp giúp em sao?”
Dư Thâm Lam quay đầu liếc nhìn cô, sau đó đóng laptop lại, đặt lên tủ đầu giường. Cậu nói: “Ngồi xuống đi, anh xoa bóp cho em.”
Khương Hoan Du lập tức buông cánh tay Dư Thâm Lam ra, ngồi quay lưng về phía cậu.
Dư Thâm Lam đặt tay lên vai cô, rồi hỏi: “Ở đây có đau không?”
“Có, còn cả cánh tay, cánh tay cũng đau.”
“Một ngày phải làm nhiều bánh kem như vậy, nên tuyển thêm người đi. Đừng để mình mệt mỏi quá.”
“Qua mấy ngày nữa sẽ tìm, bây giờ em vẫn lo được.”
Khương Hoan Du nói, rồi hỏi Dư Thâm Lam: “Không phải anh nói đêm nay sẽ không về sao. Sao đột nhiên lại về?”
“Anh sợ anh mà không về, em sẽ chạy đi mất.” Dư Thâm Lam nói, lực xoa bóp vai cô cũng tăng thêm vài phần, dường như đang cố tình trả thù Khương Hoan Du.
Khương Hoan Du bị đau, vội hỏi: “Anh cố tình…Đau muốn chết.”
“Lúc nào chúng ta mới có thể nói cho ba mẹ em biết chuyện của chúng ta?”
“Anh vội sao?”
Khương Hoan Du quay đầu nhìn Dư Thâm Lam, Dư Thâm Lam cũng dừng động tác tay lại, nhìn vào mắt cô, nói: “Dì rất quan tâm đến chuyện của em. Chúng ta giấu diếm bà ấy như vậy cũng không phải tốt lắm.”
Khương Hoan Du cân nhắc: “Hôm nay em cũng nghĩ qua rồi, chúng ta phải tìm cơ hội nói chuyện thẳng thắn với bà ấy. Nhưng anh cũng biết tích cách của bà ấy rồi đó, sau khi biết chúng ta ở bên nhau, xem chừng sẽ lập tức rèn sắt ngay khi còn nóng. Nếu bà ấy muốn gặp ba mẹ anh thì phải làm sao? Nếu bà ấy biết chuyện của chị Nhược Thủy và ba anh, vậy ——”
Khương Hoan Du thật sự có quá nhiều nỗi lo về chuyện này. Cô không phải không muốn nói với Thẩm Ngọc Lâm, chỉ là cô không dám nói thôi.
Dư Thâm Lam hiểu rõ chuyện mà Khương Hoan Du đang cân nhắc, cậu cũng không có cách nào khác.
Ba cậu đã đưa Như Nhược Thủy đi chữa bệnh, cậu cũng không biết hai người họ đã đi đâu, cũng không tình hình ra sao. Cậu thậm chí còn không biết bọn họ có quay về không hay vĩnh viễn không trở lại nữa.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Khương Hoan Du nhìn Dư Thâm Lam giống như là đang suy nghĩ gì đó, liền hỏi cậu.
Dư Thâm Lam lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ đang nghĩ đến ba anh và chị họ của em. Không biết bây giờ bọn họ như thế nào rồi.”
Khương Hoan Du mỉm cười, nói: “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ ổn thôi. Có lẽ bọn họ đã đến một nơi không ai có thể quấy rầy bọn họ. Bệnh tình của chị họ nhất định cũng đang dần chuyển biến tốt đẹp.”
“Ừ. Mà không phải em nói mệt sao, đi ngủ sớm một chút đi.”
Dư Thâm Lam nói, cậu để Khương Hoan Du nằm xuống rồi rời khỏi giường.
Khương Hoan Du ôm cậu, không cho cậu đi.
“Anh định đi đâu vậy?”
“Đi tắm.”
Khương Hoan Du nhân lúc Dư Thâm Lam không chú ý, kéo cậu lên giường, sau đó xoay người ngồi lên người cậu.
Cô cúi đầu hôn lên môi Dư Thâm Lam, rồi hôn đến vành tai cậu, sau đó lại cắn một chút. Dư Thâm Lam ngăn cô lại, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Khương Hoan Du ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo ý tứ trêu chọc. Áo choàng tắm trước ngực cũng đã buông lỏng ra một chút, để lộ ra không ít cảnh xuân phơi phới. Cô nói: “Anh vừa muốn làm gì, em bây giờ liền muốn làm cái đó.”
Dư Thâm lam cho là cô đang cố tình trêu chọc mình, nên lạnh lùng nói: “Đừng làm loạn.”
Khương Hoan Du chu môi, lại cúi xuống hôn cậu, dường như đang dùng hành động của mình để chứng minh.
Dục vọng của Dư Thâm Lam hoàn toàn bị đánh thức bởi nụ hôn này. Cậu đẩy cô ra một chút trước khi mình hoàn toàn bị cô trêu chọc: “Anh còn chưa tắm rửa.”
“Đừng tắm, thân thể tuổi trẻ có mùi thơm ngào ngạt.”
“… Em đang nói gì vậy… Chắc chắn em mệt mỏi quá nên hồ đồ rồi, đừng làm loạn nữa, mau ngủ đi.”
“Bây giờ em không mệt, mà là… Dù sao lát nữa anh cũng xuất toàn lực ra thôi…”
Những lời nói này của Khương Hoan Du quá câu dẫn, bộ dạng lúc này của cô khiến Dư Thâm Lam hoàn toàn không thể khống chế nổi.
Dư Thâm Lam lập tức xoay người làm chủ nơi đó. Cậu đặt Khương Hoan Du dưới thân mình, nắm hoàn toàn quyền chủ động.