Hạnh Phúc Đâu Chỉ Mình Em Vun Đắp

Chương 17: Lời buộc tội



Nơi công viên mập mờ ánh đèn, bộ quần áo trên người Trần Thư Ý ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào da thịt, dẫu vậy cô vẫn kiên trì tiếp tục chạy đến khi đủ năm vòng mới ngừng lại.

Nhờ thói quen ăn uống lành mạnh kết hợp cùng tập thể dục, thêm vào đó là những áp lực đến từ mẹ chồng, sau gần hai năm kết hôn Trần Thư Ý từ một người phụ nữ béo phì với số cân nặng gần chín mươi kilogam nay đã giảm được hơn mười kilogam, nhưng vẫn cần giảm thêm ba mươi kilogam nữa để đạt được cân nặng lý tưởng theo như lời bác sĩ nói.

Bà Tuyết Mai thức giấc mở cửa ra khỏi phòng, đúng lúc thấy Thư Ý mồ hôi nhễ nhại từ bên ngoài trở về, đôi mắt hiện lên tia săm soi chằm chằm nhìn con dâu.

Trần Thư Ý cảm nhận được thái độ muốn sinh sự của mẹ chồng, gương mặt hiện lên tia mệt mỏi.

Phòng bà Tuyết Mai nằm cạnh cầu thang, mà phòng Thư Ý lại ở trên tầng hai, cho nên dù có muốn hay không, lúc này đây cô bắt buộc phải đi qua chỗ mẹ chồng để lên phòng.

Cô chậm rãi đi tới gần bà ta nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi: "Con chào mẹ."

Bà Tuyết Mai quay ngoắt mặt đi tỏ thái độ, Trần Thư Ý dường như đã quen với cách hành xử này của bà ta, hơi cúi đầu rồi bước từng bước lên bậc cầu thang.

Kết hôn gần hai năm, hy vọng tình cảm mẹ chồng nàng dâu được cải thiện của Trần Thư Ý mỗi lúc một xa vời, so với bị mẹ chồng mắng chửi thì bà ấy như hiện tại đối với cô đã là quá tốt rồi.

Chờ Thư Ý đi qua trước mặt mình, bà ta lại tiếp tục dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn theo sau lưng con dâu, bĩu môi lẩm bẩm: "Lắm chuyện."

Trần Thư Ý coi như không nghe thấy gì tiếp tục đi về phía trước, khi đi gần tới phòng ngủ nhìn ánh đèn điện sáng trưng chiếu ra qua khe cửa, cô có đôi chút nghi hoặc nhanh chóng mở cửa bước vào.

Hà Đông Quân vốn dĩ giờ này đang ngủ say trên giường lại quần áo chỉnh tề đứng trước gương, Trần Thư Ý thắc mắc hỏi:

"Anh đi làm sớm vậy?"

Hà Đông Quân thắt xong cà vạt quay qua mỉm cười với vợ: "Công ty anh có dự án ở tỉnh khác, anh phải đi sớm cho kịp giờ, quên mất tối qua không nói với em."

"Anh đi về trong ngày hay thế nào?"

Hà Đông Quân là nhân viên kinh doanh của một công ty xây dựng, có đôi lúc sẽ phải đi xa làm việc, Trần Thư Ý muốn biết anh có phải ở lại qua đêm không để còn chuẩn bị thêm đồ cho anh.

"Tối anh có mặt ở nhà rồi." Hà Đông Quân nói xong chủ động đến gần định hôn vợ, nhưng Thư Ý sợ rằng mồ hôi trên người mình sẽ làm bẩn quần áo chồng nên tránh né từ chối.

"Anh đi đường cẩn thận."

Hà Đông Quân khẽ cười chuyển sang xoa đầu Thư Ý: "Anh đi làm đây."

Trần Thư Ý tiễn chồng ra đến cửa phòng sau đó quay về tắm rửa.

Việc giảm cân thành công làm cho gương mặt và thân hình cô thon gọn hẳn đi, đồng nghĩa với việc những bộ quần áo trước kia cô thường mặc nay đã trở nên rộng thùng thình so với cơ thể.

Với suy nghĩ rằng cân nặng của mình sẽ còn tiếp tục giảm nữa, Trần Thư Ý bắt đầu đổi sang mặc những chiếc váy liền cho tiết kiệm, nếu muốn vừa vặn với vóc dáng chỉ cần đi bóp vào một chút là được, nhưng điều này lại khiến cho mẹ chồng cô không vừa ý.

Trần Thư Ý mặc chiếc đầm đen dài qua đầu gối đi xuống tầng, bà Tuyết Mai trông thấy liền bắt đầu suy đoán lung tung, bà ta nhìn một lượt từ đầu đến chân con dâu nghi ngờ cô cố gắng giảm cân vì có mục đích không chính đáng.

"Ăn diện gớm nhỉ? Ai biết được sau lưng con trai tôi cô có lén lút qua lại với đàn ông hay không?"

Bà Tuyết Mai cho rằng chỉ khi người phụ nữ có người đàn ông khác bên ngoài, mới bắt đầu chăm chút thay đổi bản thân, mà Trần Thư Ý của hiện tại vừa hay khớp với những suy nghĩ trong đầu bà ta.

Trần Thư Ý không ngờ sự cố gắng để sớm ngày thụ thai của bản thân, lại bị mẹ chồng đổ lên đầu một cái tội danh đáng xấu hổ như vậy, uất ức đè nén bấy lâu nay bùng nổ, cô không kiêng nể cãi lại: "Con sẽ luôn chung thủy với chồng con, nếu như anh ấy cũng chung thủy và hết lòng vì con."

"Cô ăn nói cái kiểu gì đấy? Nếu ngày nào đó con tôi có người phụ nữ khác bên ngoài cũng là do cô ép nó phải thay lòng."

Bà Tuyết Mai chuyên đi nói xấu người khác, nhưng lại xấu tính không muốn ai bôi nhọ con trai mình, nghe lời ám chỉ từ miệng Thư Ý, bà ta lạnh mặt giận dữ, nói ra những câu từ đay nghiến con dâu.

"Con người sống với nhau quan trọng nhất là sự chân thành, con luôn tự tin rằng mình không bao giờ làm ra những chuyện trái với luân thường đạo lý, còn nếu mẹ cứ cho rằng con đã làm chuyện có lỗi với anh Đông Quân thì hãy mang bằng chứng ra."

Cô nhẫn nhịn bao lâu nay vì thực lòng muốn được gia đình chồng chấp thuận, cũng rất quan tâm đến lòng chân thành của cả chồng và mẹ chồng dành cho mình, nhưng có vẻ như sự nhẫn nhịn của cô đã trở thành cái cớ để mẹ chồng mặc sức chà đạp.

Bản thân cũng là phụ nữ nhưng mẹ chồng cô chưa từng thấu hiểu cho con dâu, trong đầu lúc nào cũng mang theo suy nghĩ đứng về phía con trai mình, dẫu anh ta có làm gì cũng đúng.

Là do bố chồng đã cho bà ta một cuộc sống quá êm đềm hay sao?

"Tôi mà có bằng chứng trong tay, cô nghĩ mình còn ở đây to mồm được nữa sao?" Bà Tuyết Mai bắt đầu đuối lý nhưng vẫn cố bảo thủ một cách thái quá.

"Lúc đó không cần mẹ đuổi con tự đi." Trần Thư Ý cười một cách chua chát, cô mà có người đàn ông khác thì cũng chẳng phải ngu ngốc ở lại căn nhà này chịu đựng đủ điều từ mẹ chồng rồi.

Khi mà tình yêu với Hà Đông Quân đã không còn, thì làm sao có thể níu chân cô được nữa.

Trần Thư Ý nói dứt câu liền bước chân ra khỏi cửa, lái xe đi làm.

Lần đầu tiên trong đời cô có suy nghĩ buông thả tất cả, không muốn làm một đứa con ngoan ngoãn, luôn nghe lời người lớn, hiểu chuyện nữa.