Bà Tuyết Mai chăm chú đọc thông tin ghi trong cuốn sổ theo dõi, đến mức quên mất chuyện Lã Tuệ An nhờ vả, tới khi nghe thấy cô ta gọi mình, bà ta liền luống cuống tay chân để lại cuốn sổ lại chỗ cũ, nhưng vì quá bất cẩn bà ta nhỡ tay làm món đồ kẹp trong sổ rơi xuống sàn nhà.
Lúc bà Tuyết Mai khom lưng nhặt món đồ lên, thì Lã Tuệ An đã đứng ngay sau lưng bà ta, giọng điệu mệt mỏi khẽ hỏi:
"Bác không tìm được thuốc ạ?"
Đáng lý ra khi nghe Lã Tuệ An hỏi câu này, bà Tuyết Mai sẽ nói vài lời quan tâm đến cô ta, hoặc xin lỗi vì sự lề mề của mình khiến cô ta phải chạy ra tận đây, nhưng giờ khắc này bà ta không có cái tâm trạng đó.
Khi nhìn thấy tên cô ta trên cuốn sổ theo dõi khám thai định kỳ, lòng bà khó chịu vô cùng.
Bà ta luôn rất hy vọng Lã Tuệ An sẽ trở thành con dâu mình, vậy mà cô ta lại đi lừa dối bà ta.
Lã Tuệ An luôn miệng nói vẫn còn yêu con trai bà ta sâu đậm, nhưng lại ở sau lưng cặp kè rồi mang thai con của người đàn ông khác, nếu như hôm nay bà ta không nhìn thấy tấm hình siêu âm đó, cô ta định lừa dối bà ta đến bao giờ?
"Cô đã có thai, còn muốn qua lại với Đông Quân nhà tôi ?" Bà Tuyết Mai mang theo lửa giận quay người lại, hằn học nhìn vào Lã Tuệ An chất vấn.
Lã Tuệ An thấy thái độ bà ta như vậy liền vội vàng lên tiếng giải thích:
"Cháu không phải như bác nghĩ đâu... cháu."
Bà Tuyết Mai chán ghét Lã Tuệ An, bây giờ chỉ cần nghe giọng cô ta thôi đã thấy khó chịu rồi.
"Cô không phải nói nữa, tôi không muốn nghe, mắt tôi mù rồi mới đi tin loại người như cô."
Tình cảm bác cháu thân thiết làm gì còn có nữa, Lã Tuệ An có ốm có chết bà ta cũng chẳng thèm để ý, nói dứt câu liền nhấc chân rời đi.
"Bác gái xin hãy nghe cháu giải thích, thực ra đứa nhỏ này là của anh Đông Quân." Lã Tuệ An chạy theo giữ tay bà Tuyết Mai lại, dáng vẻ thương tâm nói ra sự thật.
Bốn chữ " Của anh Đông Quân" vừa bật ra khỏi miệng Lã Tuệ An, đôi chân bà Tuyết Mai lập tức dừng bước, có chút không tin tưởng hỏi lại.
"Có thật không?"
"Dạ." Lã Tuệ An đặt tay lên bụng e thẹn gật gật đầu.
Hai mắt bà Tuyết Mai phát ra tia sáng rực rỡ, vươn qua cầm lấy đôi bàn tay Lã Tuệ An, hưng phấn cảm thán:
"Thật tốt quá."
Nhưng niềm vui này kéo dài chưa nổi ba giây, đại não bà ta chợt nhớ tới tờ giấy vẫn còn cầm trên tay.
Vừa rồi lúc bà ta nhặt tờ giấy kia lên có đọc được một vài thông tin cơ bản, vốn nghĩ đứa nhỏ này không liên quan gì đến nhà mình, nên cũng không cần quan tâm Lã Tuệ An làm gì. Nhưng giờ biết được trong bụng cô ta là cháu của mình, bà ta không thể để yên được.
"Vì sao lại muốn bỏ đứa bé?" Bà ta dựa theo tờ giấy hẹn ngày nạo bỏ thai, hỏi nguyên nhân Lã Tuệ An không cần đứa bé.
"Hôm đó chỉ là sai lầm, cháu đã hứa không làm phiền cuộc sống của anh ấy." Lã Tuệ An cúi đầu nhìn mũi chân mình, thanh âm phát ra mang theo nỗi buồn đau xót khẽ nói.
Bà Tuyết Mai sốt sắng: "Sao có thể, đứa nhỏ là máu mủ nhà họ Hà, bác không cho phép cháu bỏ nó."
Lã Tuệ An ngước mắt nhìn bà ta, có vẻ do dự: "Nhưng mà..."
"Đông Quân giao cho bác, bây giờ bác gọi cho nó, bắt nó lập tức tới đây chịu trách nhiệm." Như nhìn ra suy nghĩ trong đầu Lã Tuệ An, bà Tuyết Mai lớn giọng vỗ về, cho cô ta một lời hứa hẹn.
Khoảng một giờ sau, Hà Đông Quân dưới sự bức ép của bà Tuyết Mai có mặt ở nhà Lã Tuệ An.
Qua lời mẹ, Hà Đông Quân ngỡ ngàng khi biết bản thân đã được làm cha.
Anh ta không ngờ chỉ mới một lần với Lã Tuệ An đã trúng số, còn với Thư Ý chờ đợi đằng đẵng tận hai năm không thu được kết quả.
"Đứa bé cũng đã có rồi, con còn muốn chối bỏ trách nhiệm với Tuệ An?" Bà Tuyết Mai một bên ân cần ôm Lã Tuệ An đang dè dặt nhìn Hà Đông Quân vào lòng, một bên nghiêm khắc chỉ trích hành vi thiếu đàn ông của con trai.
Hà Đông Quân mông lung nói: "Không phải như vậy, con thực sự không biết cô ấy mang thai."
"Vậy thì tối, nhanh chóng làm thủ tục ly hôn với cái con vô sinh kia đi, sớm cho Tuệ An danh phận." Bà Tuyết Mai thừa cơ làm tới cùng, buộc con trai phải bỏ Thư Ý.
Điểm giữ trán Hà Đông Quân mơ hồ có nếp nhăn, để sự việc đi đến bước này anh ta chẳng hề mong muốn chút nào cả, nhưng đứng giữa ranh giới lựa chọn, anh ta nghiêng về phía đứa nhỏ nhiều hơn.
Hà Đông Quân bao biện cho sự khốn nạn của mình bằng một cái lý do không thể nào giả tạo hơn, đó là thân mang trọng trách con trai duy nhất trong gia đình, anh ta buộc phải sinh con để nối dõi.
"Tuệ An sức khỏe không tốt, mẹ muốn con bé dọn về nhà mình ngay hôm nay để tiện chăm sóc, con giúp con bé dọn đồ đi." Chờ đợi một lúc không thấy con trai có ý kiến gì, bà Tuyết Mai hưng phấn sắp xếp.
Có cháu lại có con dâu như ý, miệng bà ta cười toác ngoác đến cả mang tai, chưa gì đã nghĩ ra viễn cảnh tương lai gia đình êm ấm hạnh phúc.
Ở nơi khác trong Thành phố An Nam, Thư Ý cầm tờ đơn ly hôn bị Hà Đông Quân trả lại trên tay, còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ xem khi nào gửi lại tờ mới? Thì bất ngờ nhận được cuộc gọi hẹn gặp từ anh ta.
Hồi đầu cô còn nghĩ Hà Đông Quân không chịu ly hôn với mình nên mới làm trò, cho đến khi nhìn thấy dòng chữ ngay ngắn trên tờ đơn ly hôn.
Lý do mà anh ta liên tục thay đổi quyết định trong một ngày là gì? Trên đường về nghĩ thông suốt rồi, hay là chịu tác động của ai đó?
"Anh không có gì để nói à?" Thư Ý không đặt bút ký ngay mà đẩy tờ đơn qua bên cạnh, nghi hoặc hỏi Hà Đông Quân.
Hà Đông Quân cụp mắt chôn cất bí mật ẩn giấu trong đôi mắt, qua lời nói anh ta thể hiện bản thân hết mực cao thượng, nguyện ý làm tất cả để đổi lấy niềm vui cho Thư Ý:
"Đây là điều em muốn mà, anh tôn trọng quyết định của em, dù sao thì đối với anh em sống vui vẻ là đủ rồi."
Thư Ý trầm ngâm nhìn anh ta, qua một lúc lâu mới lên tiếng: "Nội dung anh viết trong đơn tôi không có ý kiến gì, chúng ta không có tài sản chung ra đi hai bàn tay trắng là đương nhiên, nhưng số vàng mẹ anh giữ tôi muốn lấy lại."
Kết thúc một cuộc hôn nhân đồng nghĩa với việc làm lại từ đầu, cô cũng phải suy tính cho tương lai của mình, tuy số tiền đó không được bao nhiêu, nhưng nó là của cô, nhất định phải lấy lại.
Hà Đông Quân cau mày: "Hóa ra con người em tính toán như vậy."
Thư Ý không phản bác mỉm cười.
Giống nhau cả thôi, mẹ anh ta chẳng phải cũng như cô toan tính từng chút một hay sao?
Thư Ý chưa từng nghĩ ngày mình cùng Hà Đông Quân nói lời kết thúc lại nhẹ nhàng thế này, một chút buồn lòng cũng không có, như hai người xa lại lướt qua nhau.
Trái tim cô có phải đã chết rồi không? Sao mà không cảm nhận được tình cảm dành cho Hà Đông Quân nữa?
Yêu nhiều đến mấy cũng có lúc trở thành hai chữ đã từng.
Hà Đông Quân giá như anh có thể thấu hiểu em dù chỉ một lần, cuộc hôn nhân của chúng ta đã không đi đến bước đường này.