Bà Tuyết Mai được đưa tới bệnh viện trong tình trạng vết thương bị mở rộng, sau nhiều giờ cứu chữa đã qua được cơn nguy kịch, nhưng có lẽ do chịu phải cú sốc quá lớn dẫn đến tình trạng tê liệt toàn thân.
Cũng đúng thôi bà ta mong cháu trai tới như vậy mà, chăm bẵm bao nhiêu lâu sắp tới ngày thu thành quả lại nhận được tin đứa cháu đó không phải của mình, còn gì cay đắng hơn nữa chứ?
Về phần Hà Đông Quân sau một tuần Phạm Khắc Long bị bắt, anh ta cũng bị khởi tố vì những tội danh của mình.
Nói là trong suốt quá trình anh ta đều bị Phạm Khắc Long gài bẫy, nhưng giấy tờ đều chính tay anh ta đặt bút ký, chỉ có thể trách bản thân anh ta, một phần tin tưởng người khác một phần quá tham lam.
Phiên tòa xét xử Hà Đông Quân, Thư Ý không có thời gian tới xem, mà có chăng nữa cô cũng không muốn đi.
Thông qua người khác nói, cô biết được Hà Đông Quân bị xử tù bảy năm, còn Phạm Khắc Long mười năm.
Nhân tiện đến thăm một người bạn mới sinh trong bệnh viện, Thư Ý giữ chút tình nghĩa xưa cũ ghé qua thăm bà Tuyết Mai.
Hiện tại bà ta không có ai để nương tựa, họ hàng cũng ruồng bỏ, phải sống dựa vào tiền phúc lợi qua ngày, phòng bệnh chật hẹp hơn mười người chen chúc một chỗ. Lúc Thư Ý tới bà ta đang được y ta đẩy ra ngoài sân tắm nắng.
"Cô để tôi." Thư Ý đặt tay lên xe năn lịch thiệp nói với y tá.
Y ta buông tay ra sau đó dặn dò Thư Ý:
"Cô để bà ấy ở ngoài tầm mười phút thì đưa vào nhé."
Thư Ý khẽ gật đầu, mang bà Tuyết Mai ra khuôn viên bệnh viện, đặt dưới tán cây.
Cô ngồi xuống ghế đá, lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt, hồi ức ngày xưa không ngừng hiện lên trong đầu. Ai ngờ được một người khỏe mạnh là thế tự dưng lâm vào hoàn cảnh này, nói không nói được, tứ chi không thể kiểm soát.
Căn chỉnh thời gian đúng mười phút, Thư Ý đứng dậy định đưa bà Tuyết Mai quay trở lại phòng, bất ngờ nghe được những âm thanh không rõ ràng từ bà ta.
"A... ư."
Cô không hiểu bà ta muốn gì? Di chuyển tới trước mặt bà ta ngồi xổm xuống: "Bác gái sao vậy?"
Cơ thể bà tuyết mai rung lắc dữ dội, miệng mở lớn muốn nói cái gì đó nhưng không được.
Vẫn là những tiếng thều thào như cũ, Thư Ý bỏ cuộc: "Cháu đưa bác vào phòng."
Nói dứt câu cô nhổm người dậy, không ngờ bàn tay bị bà Tuyết Mai nắm chặt, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy được nơi khóe mắt bà ta đang nhuốm lệ.
Bà ta khóc? Vì sao chứ? Ân hận vì đã đối xử tệ bạc với cô, hay còn nguyên nhân nào khác?
Hối hận thì sao? Mà không hối hận thì sao? Những thứ đó đều thuộc về quá khứ rồi, cô không ghi nhớ nhưng cũng không thể coi như không có việc gì xảy ra.
"Bác gái giữ sức khỏe." Thư Ý không biết mình còn tới thăm bà ấy nữa không? Sau khi đưa người vào phòng nói thêm vài lời nữa rồi rời đi.
"Về thôi anh." Đi hết hành lang, ánh mắt Thư Ý chạm vào thân ảnh quen thuộc. Cô rũ bỏ muộn phiền nở nụ cười thật tươi ôm cánh tay Trịnh Nam Thành.
Trịnh Nam Thành theo đó cũng đáp lại bằng gương mặt rạng rỡ, đưa tay còn lại lên nắm lấy bàn tay Thư Ý: "Tối nay em muốn ăn gì?"
"Lâu rồi em chưa ăn lẩu, hay chúng ta ăn lẩu đi." Thư Ý suy nghĩ trong vài giây rồi trả lời.
Trịnh Nam Thành không có ý kiến, đơn giản chiều theo mong muốn của cô: "Qua nhà anh nhé!"
Thực ra hai người đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng lại khá bảo thủ ngoài ôm hôn cơ bản ra vẫn là nhà ai người ấy về.
Lời mời mọc này của Trịnh Nam Thành qua tai Thư Ý có vẻ còn mang thêm ý nghĩa khác, cô đỏ mặt gật đầu:
"Dạ."
Ra khỏi bệnh viện, hai người cùng nhau đi siêu thị mua một số nguyên liệu nấu lẩu, về tới nhà Trịnh Nam Thành đồng hồ đã điểm sáu giờ tối.
Ánh hoàng hôn bao phủ trên căn bếp nhỏ, người phụ trách nấu nước dùng, người sơ chế nguyên liệu trông rất hòa hợp.
Trịnh Nam Thành làm xong việc, từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon bia: "Em có muốn uống một chút không?"
"Cũng được." Bình thường Thư Ý không uống bia rượu, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao cô lại muốn uống, lấy can đảm chăng?
Khói bốc nghi ngút bốc ra từ nồi lẩu sôi sùng sục, lon bia dần dần cạn chỉ còn đáy, gò má Thư Ý phiếm hồng ngà ngà tựa vào ghế.
"Không được rồi em phải về ngủ đây?" Được một lúc Thư Ý bật dậy, dáng vẻ hoảng hốt không chờ Trịnh Nam Thành có đồng ý hay không một đường thẳng tắp đi ra cửa.
Trịnh Nam Thành thấy vậy nhanh chóng đuổi theo cô, trước khi cánh cửa mở ra kịp ngăn chặn.
"Ở đây với anh." Anh từ phía sau ôm lấy cô, miệng ghé sát vào gáy cô thì thầm.
Thư Ý có chút mông lung lắc đầu phản đối, đồng thời kéo tay anh ra khỏi eo mình: "Không được em phải về."
Trịnh Nam Thành xoay người cô lại đối diện với anh, đôi mắt chan chứa lửa tình ướm hỏi: "Thực sự muốn về? Thư Ý cho anh danh chính ngôn thuận được không? Anh nhịn tới tàn phế rồi."
Thư Ý bĩu môi: "Đáng đời anh, ai bảo ngày xưa anh nói xấu em."
"Có phải hiểu lầm gì không? Anh nói xấu em bao giờ, trong mắt anh em lúc nào giống như viên kẹo đường ngọt ngào vậy." Trịnh Nam Thành ngẩn người, sao người mang tội danh như anh lại chẳng hay biết gì?
Thư Ý khịt mũi ấm ức: "Hiểu lầm gì chứ, chính Lâm Lam bạn gái yêu quý của anh nói cho em nghe đấy, không có cô ấy em tưởng anh đạo mạo lắm cơ, thì ra cũng như bao người khác thích soi mói, nói xấu."
Trịnh Nam Thành nhăn mặt, cố gắng nhớ lại cái tên mà Thư Ý nói. Hình như thời cấp hai trong lớp anh có một cô bạn tên là vậy, hai người tham gia chung câu lạc bộ có phần thân thiết hơn người khác, nhưng để nói là bạn gái thì không phải.
Thư Ý vì hiểu lầm đó mà giận anh? Chẳng trách tự nhiên không thấy cô bé qua nhà anh chơi nữa.
Trịnh Nam Thành bật cười kéo Thư Ý vào lòng hôn cho thỏa thích, mãi đến khi hơi thở cô dồn dập mới chịu buông ra.
Anh nhéo má cô nói:
"Nhóc con em còn nhỏ xíu đã biết dỗi rồi, anh thề chưa từng nhắc về em trước mặt cô gái kia, có gì em phải tìm anh đối chất chứ? Sao lại âm thầm hận thù anh?"
Thư Ý cắn môi cúi đầu chẳng biết anh nói thật hay không? Trái tim dường như lại bất chấp tin tưởng.
"Nói hồi nhỏ em thích anh phải không? Cho nên mới giận anh vì câu nói đó."
Trịnh Nam Thành nâng cằm Thư Ý lên, ép buộc cô phải thẳng thắn đối diện.
Mối lương duyên này cũng thật lạ lùng, đáng lẽ có thể hạnh phúc cùng lớn lên bên nhau, lại vì một số lý do mà xa cách đến tận khi cả hai đã qua cái tuổi thanh xuân mới tìm lại nhau.
"Anh còn trêu chọc nữa em bỏ mặc anh đấy." Tâm tư bé nhỏ bị vạch trần, Thư Anh xấu hổ trừng mắt với Trịnh Nam Thành.
Thuở nhỏ cô thích Trịnh Nam Thành là thật, vì để tâm nên khi biết anh không ưa mình sinh ra nhiều ghét bỏ tới vậy.
Trong mắt Trịnh Nam Thành lại thấy cô phồng má trợn mắt rất đáng yêu, cúi người ôm cả người cô lên.
Thư Ý hoảng hốt bấu lấy vai Trịnh Nam Thành: "Em nặng lắm anh thả em xuống đi."
"Em nặng chỗ nào?" Để chứng minh lời nói của mình, Trịnh Nam Thành ôm cô quay vài vòng: "Em cho anh tốt nghiệp đi."
Thanh âm nhỏ dần theo cái chạm môi kéo dài, Thư Ý không phản kháng phối hợp theo từng động tác của Trịnh Nam Thành, hai tay vòng qua cổ anh kéo gần khoảng cách hơn.
Đêm đó trăng thanh gió mát, Trịnh Nam Thành thành công đánh dấu cột mốc trưởng thành, triền miên điên cuồng chiễm lĩnh thể xác lẫn trái tim Thư Ý.
"Nam Thành được rồi em muốn ngủ." Thư Ý bị hành hạ đến mức cả người không muốn cử động, oai oán lườm người nào đó vẫn còn bận rộn trồng rau.
Người đàn ông độc thân suốt ba mươi ba năm tinh lực phải gọi là vượt sức dư thừa, mới có hai lần nếm trái ngọt sao đã đủ. Anh còn muốn sau đêm nay lên chức bố luôn, vì mục tiêu không thể lười nhác được.
"Em đừng ngủ, sắp xong rồi." Trịnh Nam Thành nâng chân Thư Ý đặt trên eo mình thuận tiện cho việc ra vào, hai tay cũng không ở yên ngao du khắp nơi khám phá.
Thư Ý cảm thấy muốn nhập viện luôn rồi chứ đừng nói ngủ, hậu quả để một người ăn chay quá lâu là thế này đây.
Thời gian qua lâu thật lâu, Trịnh Nam Thành phóng thích bản thân ở nơi sâu nhất trong cơ thể Thư Ý.
Mồ hôi nhễ nhại ôm chặt lấy cô, ôn nhu tỏ tình:
"Thư Ý anh yêu em."
Thư Ý mỉm cười dùng sức lực yếu ớt đáp lại Trịnh Nam Thành:
"Em cũng yêu anh."
Đến bây giờ thì cô có thể vứt bỏ quá khứ, toàn tâm toàn ý nói lời yêu anh rồi.