Hạnh Phúc Đến Từ Giản Đơn

Chương 47: Giám đốc bí ẩn của Bắc Ái



Khi cô gái rời khỏi sân bay ở Pháp, ánh sáng mặt trời buổi sáng chiếu rọi qua cửa kính lớn, tạo ra một không khí tươi mới. Cô kéo vali nhỏ theo sau, bước đi tự tin và nhanh nhẹn. Mái tóc đen dài bay nhẹ theo gió, cùng với chiếc áo khoác mềm mại phất phới.

Cô dừng lại một chút để hít thở không khí trong lành, đôi mắt sáng rực rỡ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Sau đó, cô đi đến quầy thông tin, hỏi đường đến ga tàu. Nụ cười luôn hiện hữu trên môi, cô giao tiếp tự nhiên với nhân viên, thể hiện sự thân thiện và cởi mở.

Khi lên tàu, cô chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài chạy vùn vụt. Sự hào hứng trong lòng cô tràn ngập khi nghĩ về những điều sắp tới ở Bắc Kinh. Mỗi phút giây trôi qua, cô cảm nhận rõ nét sự chuyển mình từ một thành phố cổ kính sang một cuộc sống mới đầy cơ hội.

Tô Lục Hạ, ở tuổi 26, là một hình mẫu tiêu biểu của sự trẻ trung và tài năng. Là chủ tịch của công ty Bắc Ái - một tập đoàn lớn hoạt động trong lĩnh vực đa phương tiện, thực phẩm và giải trí, … Cô nhanh chóng khẳng định vị trí và tầm ảnh hưởng của mình trong ngành.

Với vẻ ngoài chững chạc, Tô Lục Hạ luôn mặc những bộ trang phục thanh lịch, thường là áo blazer kết hợp với quần tây tinh tế, tạo nên hình ảnh mạnh mẽ nhưng cũng rất nữ tính. Nét quyết đoán và tự tin toát ra từ từng cử chỉ của cô, khiến người đối diện cảm thấy được truyền cảm hứng.

Khi cô bước vào trụ sở chính của Bắc Ái, không khí lập tức trở nên sôi động. Mọi ánh mắt đều hướng về phía cô, thể hiện sự tôn trọng và ngưỡng mộ. Tô Lục Hạ luôn chủ động chào hỏi đồng nghiệp bằng nụ cười thân thiện, thể hiện tính cách ấm áp và gần gũi, dù trong vai trò lãnh đạo.

Cô không chỉ là người đứng đầu mà còn là một người dẫn dắt đầy nhiệt huyết, luôn sẵn sàng lắng nghe ý kiến từ nhân viên và khuyến khích sự sáng tạo trong đội ngũ. Với tầm nhìn xa và quyết tâm mạnh mẽ, Tô Lục Hạ đang dần đưa Bắc Ái trở thành một thương hiệu hàng đầu trong ngành công nghiệp.

Vũ Uyên và Tiêu Dương Kì bước vào văn phòng marketing, không khí nơi đây xôm xao với những cuộc trò chuyện sôi nổi. Nhân viên bàn tán rôm rả về sự kiện chào đón Tô Lục Hạ, không ai có thể ngờ rằng cô chủ tịch trẻ tuổi lại tài giỏi đến vậy.

- Em có thấy không? Cô ấy trông thật tự tin!

Dương Kì nói, ánh mắt sáng lên khi nhìn về phía Tô Lục Hạ đang trò chuyện cùng đồng nghiệp.

- Đúng vậy! Không thể tin nổi bạn cũ cấp 3 của chúng ta giờ đã trở thành chủ tịch một công ty lớn như Bắc Ái

Vũ Uyên đáp, vẫn còn kinh ngạc.

- Trước giờ em cứ nghĩ, cậu ấy sang Pháp là để du học. Không ngờ rằng, trong tay cậu ấy là cả một đế chế

- Cô ấy từng rất chăm chỉ trong lớp, nhưng thế này thì quá bất ngờ

Dương Kì thở dài, không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

Bất ngờ, Tô Lục Hạ bước tới gần, nụ cười rạng rỡ trên môi.

- Là Vũ Uyên, còn cậu là Dương Kì lớp bên cạnh ngày xưa nhỉ?! Thật vui được gặp lại hai cậu

Cô nói, ánh mắt lấp lánh.

- Chủ tịch Lục Hạ! Không thể tin nổi cậu đã thành công đến vậy! Vũ Uyên thốt lên, cảm xúc dâng trào.

- Cảm ơn các bạn! Mình chỉ cố gắng làm hết sức thôi. Rất vui khi gặp lại các bạn cũ

Tô Lục Hạ đáp, giọng điệu thân thiện.

Dương Kì thêm vào

- Chúng mình cũng không ngờ bạn lại vươn lên nhanh chóng như vậy. Thời gian thực sự có thể thay đổi mọi thứ

- Đúng rồi! Mình thật sự ngưỡng mộ cậu. Cảm giác như mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn từ những ngày ở trường

Vũ Uyên nói, ánh mắt tự hào.

Tô Lục Hạ mỉm cười

- Cảm ơn! Mình luôn nhớ những kỷ niệm ở trường mà

Cuộc hội ngộ này khiến cả ba cảm thấy như thời gian đã quay ngược lại, nhưng cũng nhận ra rằng mỗi người đã chọn cho mình những con đường riêng đầy thú vị. Không khí vui vẻ tiếp tục lan tỏa khắp văn phòng, và Vũ Uyên cùng Dương Kì cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết khi chứng kiến thành công của bạn mình.

Tô Lục Hạ nhìn Vũ Uyên với ánh mắt tràn đầy cảm kích:

- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ Bắc Ái. Nhờ có một nhân viên xuất sắc như cậu mà công ty đã thu hoạch được rất nhiều dự án thành công.

Vũ Uyên hơi đỏ mặt, cảm giác tự hào và vui mừng:

- Mình chỉ làm hết sức mình thôi. Nhưng thật sự rất vui khi được góp mặt trong những dự án của công ty.

Dương Kì cũng không giấu nổi sự hâm mộ:

- Cậu thật sự là một phần quan trọng trong sự phát triển của Bắc Ái. Chúng mình đều biết cậu rất tài năng.

Tô Lục Hạ cười rạng rỡ:

- Cảm ơn hai cậu! Mình hy vọng có thể hợp tác với các cậu nhiều hơn trong tương lai.

Không khí trở nên thân mật hơn, ba người cùng nhau trao đổi những câu chuyện cũ, từ những kỷ niệm ở trường cho đến những dự định tương lai. Tô Lục Hạ chia sẻ về những khó khăn mà cô đã gặp phải khi xây dựng công ty, nhưng cũng không quên nhấn mạnh rằng những người bạn cũ luôn là động lực lớn giúp cô tiến bước.

Vũ Uyên và Dương Kì cảm thấy hạnh phúc khi thấy Tô Lục Hạ thành công, và họ cũng nhận ra rằng mỗi người đều đang đi trên con đường riêng đầy thú vị. Những giấc mơ và khát vọng của họ dường như đang kết nối lại với nhau, tạo ra một bầu không khí đầy hy vọng và động lực cho cả ba.