Hạnh Phúc Hay Vết Thương

Chương 3: Những người bạn mới



Vào chiều tối, ba mẹ con tôi bắt đầu dùng bữa cơm trong im lặng. Từ lúc tôi đặt chân đến đây, tôi vẫn chưa thật sự thích nghi được môi trường ở nơi này, tôi cảm thấy có gì đó khó chịu trong lòng.

"Ngày mai, hai đứa con bắt đầu đi học lại nhé, trường đấy ở dưới xã mình, mẹ xin rồi. Nhà mình còn khó khăn, thiếu thốn nên mẹ vẫn chưa cho hai đứa đi học ở huyện được."

"Tuy là có hơi thiệt thòi so với lúc trước, nhưng mong hai đứa sẽ cố gắng, hai đứa nhớ thông cảm cho mẹ nhé." Mẹ nhìn vào mắt bọn tôi và nói. Tôi chỉ cắm cúi ngồi ăn, không hồi đáp lại câu nói của mẹ. Cổ họng tôi nó cứ nghẹn lại. Đột nhiên cuộc sống của tôi bị thay đổi, tôi đâu thể dễ dàng chấp nhận được.

Ăn uống xong, mẹ tôi đứng dậy đi dọn dẹp. Tôi và chị gái cũng bắt tay vào rửa bát giúp mẹ. Đồ đạc trong phòng của ba mẹ con vẫn đang còn quá nhiều, không biết phải dọn đến bao giờ cho hết đống đồ này. Lúc dọn xong thì trời cũng đã khuya, ai trong nhà tôi cũng chìm trong giấc ngủ hết rồi, chỉ còn lại mình tôi. Tôi vẫn còn lạ chỗ, chưa thể ngủ ngay được, tôi cứ nằm trằn trọc mãi.

Gần 1-2 giờ sáng tôi mới vào được giấc. Sáng hôm sau tôi đi học ở trường mới. Trường ở đây có cả tiểu học và trung học cơ sở nên chị gái cũng đi cùng tôi đến trường. Mẹ tôi đã xin được một việc làm ở công ty mới nhưng không gần nhà cho lắm. Vậy nên hai chị em tôi tự đèo nhau đi học. Từ một cô bé có cuộc sống khá đầy đủ, nay phải sống chật vật thế này, tôi cảm thấy tủi thân lắm.

Chị tôi đạp xe đưa tôi đi học, tôi ngồi phía sau nhìn thấy ngôi trường từ phía xa xa, tôi đã thấy chán nản. Ngôi trường có 3 tầng, tầng dưới cùng đa số là dành cho các lớp tiểu học, trông cũng không khá hơn trường cũ của tôi.

Tôi bước vào lớp, giới thiệu bản thân mình một cách gượng gạo, rồi cô xếp chỗ tôi ở bàn thứ 3, ngồi kế bên tôi là một bạn nữ rất xinh xắn, dễ thương. Tất cả mọi người xung quanh đều trông rất vui vẻ và hòa đồng. Học xong 3 tiết thì lớp được ra chơi, mọi người xúm lại quanh tôi để hỏi han.

"Này, cậu từ đâu chuyển về đấy? Trông cậu lạ quá!"

"Chắc là từ trên thành phố rồi, trông xinh thế này cơ mà." Một bạn nam trong lớp cất tiếng nói, tôi chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.

"Cậu xinh thật đó, xinh hơn hẳn mấy đứa con gái ở lớp này. Đúng là con gái ở thành phố có khác nhỉ."

"Nhà cậu giờ ở đâu thế?" Lũ bạn nhao nhao cả lên, nhìn họ thân thiện hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.

"Ừm tớ hả.. nhà tớ gần trường mình thôi, cũng ở xã này."

Một cô bạn đeo mắt kính, dáng người nhỏ nhỏ lùn lùn đứng gần đó bảo tôi: "Cậu cứ thoải mái đi, đừng ngại với bọn tớ, có gì cứ hỏi tớ là được. Tớ là Thảo Nguyên."

"Cảm ơn cậu!" Tôi chỉ biết cười. Tôi thấy may quá, tôi đã rất sợ việc mình sẽ không hòa hợp được với trường lớp mới. Tôi rất ít nói và nhút nhát, tôi chỉ nói nhiều khi có mẹ bên cạnh thôi. Giờ ra chơi cũng hết, đứa nào về chỗ của đứa đấy.

Tôi đã gần như hòa nhập được với các bạn cùng lớp. Chỉ có một người là tôi vẫn chưa dám bắt chuyện, đó là cô bạn kế bên tôi, tôi chỉ biết cậu ấy tên là Khánh Ngọc. Nhìn vẻ ngoài cậu ấy không dễ lại gần chút nào. Trong khi mọi người đều đến để hỏi chuyện tôi thì cậu ấy chỉ ngồi vào một góc của lớp, không nói năng gì tới ai cả. Sau một buổi học thì cũng tới giờ tan lớp, chúng tôi ra về lúc 11 giờ trưa.

Trên đường về, tôi cứ suy nghĩ trong đầu là rồi tôi cũng sẽ quen với môi trường ở đây thôi, không sớm thì muộn. Ngồi sau xe của chị gái, tôi thấy cô bạn cùng bàn cũng đi về cùng hướng với tôi thì phải. Trùng hợp là nhà cậu ấy chỉ cách tôi một con hẻm nhỏ trong khu.

Sau buổi đi học đầu tiên đó, các ngày sau tôi đều ngồi chơi với một nhóm bạn nữ trong đó có cả cô bạn kế bên tôi và Thảo Nguyên. Chúng tôi cứ ngồi bàn chuyện rôm rả thì Thảo Nguyên bắt đầu cất tiếng hỏi tôi:

"Này, cậu học ở trường này cũng gần 1 tuần rồi, cậu cảm thấy có gì khác lạ không?"

"Khác lạ gì cơ?" Tôi nhìn về phía cậu ấy.

"Tớ nghe đồn trường mình có ma ấy!"

Tôi nghe thấy thế thì chỉ cười rồi bảo rằng: "Trên đời này làm gì có ma chứ, với lại cũng chỉ là tin đồn thôi mà. Các cậu đã thấy bao giờ chưa?"

"Tớ chưa thấy, nhưng tớ nghe nhiều anh chị ở khối trên kể về chuyện đấy lắm."

"Chuyện gì mới được chứ?"

"Chuyện là... vào những buổi chiều tan học, nhiều người trong trường mình thấy cái nhà kho ở tầng trệt chỗ bọn mình học có mấy vết máu đỏ trên tường ấy. Trông kinh kinh lắm cơ..., chỗ đó cũng ít có ai ra vào, chỉ khi nào có buổi sinh hoạt đầu tuần thì mới vào đấy để lấy ghế thôi." Thảo Nguyên nói xong cả đám con gái xung quanh tôi cũng nháo nhào lên.

"Đúng rồi cái nhà kho trông kinh dị lắm kìa, lần nào tớ đi ngang cũng thấy rợn cả người."

Gạt bỏ hết những lời nói của mọi người, tôi chỉ đáp lại một câu:

"Chắc là màu vẽ thôi mà." Chúng nó cứ nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, làm tôi rợn hết cả người lên. Nhưng tôi biết chúng nó thấy tôi nhát gan nên mới dọa tôi thôi. Chứ làm gì có chuyện như nhỏ Nguyên kể bao giờ.

"Thì tớ chỉ kể vậy thôi, cậu không tin thì thôi nhá!" Chúng nó cứ cười cười trêu chọc tôi cả buổi.

"Nếu muốn biết chuyện đó có hay không thì cứ đi xem thôi." Ngồi bàn tán cả một buổi tôi mới nghe Khánh Ngọc lên tiếng. Thế là bọn tôi đã quyết định là hẹn nhau ra về đi qua nhà kho đấy xem có gì.

Sau 5 tiết học dài mệt mỏi, tôi cùng các bạn đi qua nhà kho ở cuối hành lang dãy chúng tôi đang học. Vì Thảo Nguyên là lớp trưởng nên cậu ấy đã đi xin được chìa khóa để vào đây.

Mở cửa nhà kho ra, tôi chẳng thấy gì ngoài bụi mù mịt khắp cả căn phòng. Chúng tôi tiến sâu hơn vào bên trong. Đúng thật trên tường đầy những vết màu đỏ, nhìn nổi hết cả da gà lên.

Thảo Nguyên thấy tôi đứng ngơ ra nhìn liền bảo:

"Đấy tớ nói mà, toàn là máu với máu thôi."

Khánh Ngọc thì vẫn im lặng không nói gì đến chúng tôi, chỉ đi lại đặt tay lên tường và nói lại:

"Nhìn kĩ đi lớp trưởng ạ, màu nước thôi mà!" Thế là hai cậu ấy đứng tranh cãi xem là vết máu hay chỉ là màu vẽ. Nhưng phần đúng thì chắc chắn là Khánh Ngọc rồi. Tôi chỉ biết đứng nhìn và cười hai cô bạn của mình.