Hạnh Phúc Hay Vết Thương

Chương 6: Nỗi đau lặp lại



Sáng sớm hôm sau, tôi vẫn đến trường đi học bình thường như những ngày khác. Chỉ có điều, hôm nay tôi cảm thấy không có chút gì hứng khởi cả, tâm trạng tôi bây giờ trở nên khá tồi tệ.

Tôi ngồi học trong lớp nhưng chỉ nghĩ đến việc hôm nay tôi sẽ phải chia tay tất cả mọi người, tôi sắp phải chào tạm biệt hai cô bạn Thảo Nguyên và Khánh Ngọc, tôi không muốn điều này xảy ra.

Tôi ước mọi thứ có thể như ban đầu, tôi ước tôi có thể ở lại nơi này lâu thêm một chút, tôi ước tôi không phải rời xa nơi này. Đối với tôi mà nói, nơi này mới chính là nhà.

Lại một lần nữa, tôi lại phải hứng chịu những nỗi đau trong quá khứ. Tôi không biết tôi sẽ còn đau khổ đến chừng nào.

Kết thúc buổi học, tôi nhanh chóng về nhà và sắp xếp hành lí để lên đường. Tôi nghĩ tôi sẽ rất nhớ nơi này đây.



Ông bà ngoại tôi bảo khi mẹ con tôi rời đi, căn nhà này ông bà sẽ sắm sửa lại mọi thứ rồi cho người khác thuê.

Thời gian đầu ở đây, tôi chỉ tạm thời ở nhà ông bà vài hôm. Bây giờ chúng tôi có cả một căn nhà hoành tráng hơn, nhưng lại chẳng thể ở nữa.

Ba tôi thuê xe để chở đồ đạc của ba mẹ con về lại nhà cũ. Còn mẹ con tôi thì chạy xe máy về.

Trên đường đi tôi chỉ mãi nghĩ về nơi đó, một nơi đã để lại cho tôi không ít niềm vui và tiếng cười. Ít ra ở nơi đó, tôi không phải suy nghĩ hay lo lắng về ngày mai của mình sẽ như thế nào.

Về tới nhà, căn nhà này vẫn như vậy. Nhưng hình như không có ai dọn dẹp cả, ba tôi thì suốt ngày ra ngoài chứ chẳng bao giờ về nhà.

Căn nhà hoang tàn thế này, tôi không hiểu sao ông ấy có thể sống trong 3 tháng qua. Nhìn qua mẹ tôi, tôi cũng đủ hiểu trước đây bà phải vất vả như thế nào.

Nơi này không khác gì địa ngục trong mắt tôi, tôi một mình kéo vali đi về phòng ngủ. Thời gian này tôi đang được nghỉ học, tôi sẽ bắt đầu học kì mới vào tuần sau.

Mẹ tôi bảo sẽ xin cho tôi học ở lớp cũ, tôi cũng thấy vui vì tôi sẽ được gặp lại bạn bè của mình. Tôi nghĩ lần này chắc ba tôi cũng sẽ cố gắng thay đổi như lời ông đã nói. Tôi thấy ông có vẻ quyết tâm lắm.



Chị tôi cứ buồn mãi từ tối hôm qua đến bây giờ, trông chị ấy như có gì đó lưu luyến không muốn rời đi vậy.

"Mấy mẹ con mau dọn dẹp đồ đạc rồi tắm rửa đi nhé, chút ba chở đi ăn."

"Anh cũng nghỉ ngơi một lát đi, chiều giờ anh phụ mẹ con em chuyển đồ cũng mệt rồi."

Tôi thầm nghĩ trong đầu mình, lúc xưa có bao giờ ông ấy ngồi ăn cùng mẹ con tôi bữa nào đâu. Không có bữa ăn nào được trọn vẹn cùng ông ấy cả. Vậy mà bây giờ lại đưa mấy mẹ con ra ngoài ăn.

"Ba đã để mấy đứa chịu nhiều thiệt thòi trong thời gian qua rồi. Bây giờ là lúc để ba bù đắp cho các con. Mong các con sẽ mau tha thứ cho ba."

Nhìn ông ấy cũng đáng thương thật, nhưng nghĩ lại những gì ông ấy đã từng làm với mẹ tôi thì tôi thấy đáng trách hơn.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi không kịp thích nghi với những gì đang xảy ra. Cuộc đời tôi nó cứ trớ trêu như thế đấy.

Tôi cũng không quá mong đợi gì ở người ba này của tôi cả. Tôi không dám đặt niềm tin vào ông, tôi sợ nếu tôi quá hi vọng thì tôi sẽ dần tuyệt vọng như mẹ.

Chỉ vì chuyện tình cảm cá nhân của người lớn mà tôi và chị gái phải chịu đựng, thật sự tôi thấy không đáng. Ba tôi thuyết phục mẹ quay về là vì muốn chúng tôi có một gia đình hạnh phúc.

Nhưng ông lại không hề biết, từ lâu tôi đã không thể cảm nhận được tình cảm ấy nữa rồi. Dường như là không có một chút tình cảm gì chứ không phải không còn.

Ông luôn miệng bảo mọi thứ đều là vì tốt cho chúng tôi. Nhưng ông chưa từng hỏi chúng tôi thật sự muốn gì.

Họ chỉ vì lợi ích cá nhân chứ có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của chị em tôi đâu. Tôi nghĩ không bao lâu nữa đâu, rồi cái cảnh đau thương ấy sẽ đến với gia đình chúng tôi một lần nữa.