Hạnh Phúc Nào Cho Em

Chương 55: Cô ta không thể giữ lại



Ninh Ninh ngớ người ra, một lúc sau thì liền vui vẻ mỉm cười. Dù anh đã không còn nhớ chút gì về cô, nhưng anh lại vẫn cứ tốt với cô như thế. Nếu theo tình hình này, anh sẽ rất sớm để nhớ lại mọi chuyện. Tới lúc đó, liệu cô và anh có thể...

____________

Chiếc xe của Văn Vỹ tấp vào lề đường. Mộ Di ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói câu nào. Nhưng đâu đó trong lòng cô lại dấy lên một nỗi sợ hãi.

"Cô muốn nói gì với cô ấy?"

"Tôi... Tôi chỉ muốn nói sự thật với cô ấy thôi."

"Sự thật? Là sự thật gì?"

"Dương tổng! Tôi biết anh yêu cô ấy nhưng cô ấy không yêu anh."

"Im miệng!"

Mộ Di bị tiếng hét của Văn Vỹ doạ sợ. Cô nhìn anh, ánh mắt chứa đầy lo lắng cùng bất an. Cô biết Văn Vỹ cũng không phải ngày một ngày hai, tính cách của anh thế nào, cô cũng hiểu rõ nhất. Thứ mà anh muốn thì nhất định phải có được, dù là phải đánh đổi bằng tất cả mọi giá.

"Văn Vỹ! Cô ấy chỉ yêu Hứa Hàn Vũ mà thôi. Nếu như anh muốn làm chuyện gì gây bất lợi cho cô ấy, tôi nhất định sẽ không giữ im lặng đâu."

"Mộ Di! Hôm nay cô cũng to gan quá nhỉ? Chẳng lẽ cô không sợ mẹ cô bị đuổi ra khỏi bệnh viện hay sao?"

Câu nói của Văn Vỹ khiến Mộ Di nín lặng. Mẹ của cô đang bệnh rất nặng, đều phải nhờ vào máy móc để duy trì sự sống. Chi phí rất đắt đỏ, bao nhiêu năm qua, đều nhờ vào danh tiếng của Văn Vỹ mà được chăm sóc đặc biệt. Bây giờ... nếu như bị đuổi ra ngoài, mẹ cô chắc chắn sẽ phải chết.

"Mộ Di! Đừng quên năm đó, lúc cô tuyệt vọng nhất, là ai đã giúp cô."

Mộ Di nhắm mắt, nén lại mọi cảm xúc vào trong. Những ngày tháng đen tối đó, chưa lần nào cô dám quên. Năm đó, cô mười sáu tuổi, ba cô nghiện cờ bạc, mang cô đi gán nợ cho bọn vay nặng lãi. Bọn chúng bán cô vào một động mạ.i dâ.m. Năm đó, nếu không có Văn Vỹ, có lẽ đã không có Mộ Di của hôm nay. Cô nợ anh món nợ ân tình quá lớn, lại nợ anh một mạng của mẹ cô. Vậy nên, cô không thể phản bội anh.

"Tôi xin lỗi! Tôi biết mình sai rồi."

"Mộ Di! Tôi biết cô rất thương Ninh Ninh. Cô cũng đã biết những chuyện xảy ra với cô ấy rồi. Ở bên cạnh Hàn Vũ, thứ mà cô ấy nhận được, chỉ là đau lòng mà thôi."

Mộ Di cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống ẩn giấu đi những suy nghĩ bên trong. Cô biết điều đó, biết rõ chứ. Chỉ là yêu một người, đâu phải nói bỏ là bỏ được đâu. Ninh Ninh yêu Hàn Vũ, tình yêu đó quá lớn, lớn hơn tất cả mọi thứ xung quanh.

Thôi thì tùy duyên tùy số, cô cũng chẳng có tư cách gì để xen vào cả.

"Cũng lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm. Hôm nay ăn trưa cùng nhau đi."

"Vâng!"

____________

Hàn Vũ và Ninh Ninh đi đến một nhà hàng gần đó. Chỉ là không ngờ tới, vậy mà lại gặp được người quen. Từ đằng xa, đã nhìn thấy Phi Yến đang ngồi cạnh cửa sổ, đối diện với cô ấy chẳng ai khác lại chính là Dịch Ân. Chỉ là... Hai người họ quen nhau từ lúc nào vậy?

Do đã đặt từ trước nên hai người có hẳn một phòng bao riêng. Ninh Ninh dè dặt nói với Hàn Vũ.

"Anh vào trước đi, em đi vệ sinh một lát."

"Được!"

Sau khi Hàn Vũ rời đi, Ninh Ninh lặng lẽ đi đến gần hai người kia rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sau lưng Mộng Phi Yến.

"Dịch Ân! Chẳng phải anh nói là Hàn Vũ bị mất trí nhớ tạm thời sao? Tại sao tôi lại có cảm giác không giống?"

"À... Tôi quên nói với cô, anh ta chỉ mất đi những kí ức về Ninh Ninh mà thôi."

"Ý của anh là..."

"Đúng vậy! Đây là cơ hội của cô."

"Cơ hội? Ha... Hình như là anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi chỉ muốn làm cô ta đau khổ mà thôi."

"Chứ không phải là cô muốn giành lại Hứa Hàn Vũ sao?"

"Không hề! Tôi chỉ muốn cô ta vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của chồng tôi thôi."

"Chồng cô?"

"Dương Văn Vỹ!"

Cái tên vừa thoát ra khỏi miệng của Mộng Phi Yến khiến Ninh Ninh sốc cực độ. Thông tin mà cô nhận được thật sự là quá khó tin rồi. Mộng Phi Yến là vợ chồng với Dương Văn Vỹ, tại sao từ trước đến nay lại không hề nghe anh ấy nhắc tới chứ?

"Tôi không quan tâm. Nhưng tốt nhất cô nên tìm cơ hội để giải quyết triệt để chuyện của Hàn Vũ đi. Nếu để anh ta nhớ lại mọi chuyện, anh ta chắc chắn không tha cho chúng ta đâu."

"Còn không phải tại anh sao?"

"Đúng! Lẽ ra đêm đó, tôi nên tìm người trực tiếp đâm chết hắn ta chứ không phải là chỉ khiến hắn mất đi kí ức."

"Nhưng mà tôi thật sự rất thắc mắc, Liễu Ninh Ninh có gì tốt, tại sao lại khiến cho các người đấu đá nhau chỉ vì cô ta?"

"Cô yêu Dương Văn Vỹ như thế nào thì tôi cũng yêu cô ấy như thế ấy."

Hô hấp của Ninh Ninh như ngừng lại. Mọi chuyện đến quá nhanh, nhanh đến nỗi không kịp thích ứng. Dương Văn Vỹ và Mộng Phi Yến, Dịch Ân và Phi Yến lại liên quan đến tai nạn của Hàn Vũ. Chuyện này... quá phức tạp, quá đáng sợ rồi.

Không được!

Cô nhất định phải tìm Hàn Vũ để anh mau chóng tìm ra sự thật.

"Em đã nghe hết rồi?"

Giọng nói dịu dàng của Dịch Ân vang lên bên tai khiến Ninh Ninh giật mình. Cô theo phản xạ mà muốn lùi về sau nhưng lại phát hiện phía sau lưng mình là bức tường lạnh lẽo. Ninh Ninh cố gắng bình tĩnh để nhìn người trước mặt nhưng giọng nói lại không thể giấu được sự lo lắng cùng sợ hãi bên trong.

"D... Dịch... Dịch Ân. Anh..."

"Ninh Ninh! Tại sao em lại sợ hãi như vậy?"

"Anh... Anh muốn gì?"

"Yên tâm! Anh tuyệt đối không làm ra chuyện gì tổn hại đến em đâu."

Mộng Phi Yến cũng đứng dậy, xoay người lại đối diện với cô. Ánh mắt cô ta nhìn cô toàn là sự lạnh lẽo.

"Liễu Ninh Ninh! Chúng ta... lại gặp nhau rồi."

"Cô... Cô là vợ của Văn Vỹ?"

Bàn tay trắng nõn của Phi Yến đưa lên nhưng lại bị Dịch Ân giữ lại trước khi nó rơi xuống mặt của Ninh Ninh. Cô ta tức giận nhìn người đàn ông đó, giọng nói cực kỳ giận dữ.

"Bỏ ra!"

"Cô không được làm động vào cô ấy."

"Dịch Ân! Cô ta nghe thấy hết rồi. Cô ta không thể giữ lại."