Hạnh Phúc Nào Cho Em

Chương 67: Anh có giỏi thì bắn đi



Nhìn ba người họ dần dần đi khuất, Mộ Di lại thấp thỏm không yên. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tú.

Lâm Tú đang họp trực tuyến với Hàn Vũ thì chuông điện thoại reo lên. Nhìn dãy số gọi đến, anh không nhịn được lại nở nụ cười. Chỉ là... anh có thể nghe điện thoại hay không?

Cậu trợ lý bé nhỏ đưa ánh mắt đáng thương nhìn sếp của mình trên màn hình máy tính. Cái vẻ mặt âm u và đôi mắt lạnh lẽo đó, có thể giết chết cậu mà không mất đến một phút. Nhưng mà...

"Nhìn cái gì?"

"Sếp à! Tôi..."

"Chẳng phải có điện thoại sao? Nghe đi."

"Cảm ơn sếp!"

Có câu nói đó của anh, Lâm Tú còn mừng hơn là nhặt được vàng. Anh vui vẻ hào hứng bắt máy. Chỉ là khi cuộc gọi vừa kết nối, vẻ hớn hở ban nãy lập tức biến mất. Đầu dây bên kia, Mộ Di nói với một giọng run rẩy, pha lẫn trong đó còn có cả tiếng nấc.

"Di Di! Em sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"



"Lâm Tú! Anh phải nghe cho rõ từng lời em nói..."

Mộ Di kể lại hết toàn bộ câu chuyện cho Lâm Tú. Nghe xong mọi chuyện, sắc mặt anh lập tức đen lại.

"Em gửi vị trí cho anh! Anh sẽ lập tức tới chỗ em."

"Nhưng mà điện thoại của em sắp hết pin rồi."

"Ở đó không có nhà dân hay quán cà phê nào hay sao?"

"Không có! Ở đây rất hoang vu. Lâm Tú! Em sợ!"

"Đừng sợ! Em tìm một chỗ an toàn rồi trốn kĩ. Gửi định vị cho anh, anh sẽ tìm được em."

"Thật không?"

"Em tin anh không?"

"Tin...!"

"Ngoan! Đợi anh."

Tắt điện thoại, Lâm Tú quay sang nói với sếp của mình về những gì Mộ Di nói. Như anh đoán, người đàn ông đó còn nôn nóng hơn cả anh. Lời của anh vừa dứt, người bên kia đã lập tức đứng dậy bỏ đi. Không cần nói thì Lâm Tú cũng biết mình nên làm gì. Đó không chỉ là trách nhiệm của một người trợ lý, mà còn là tình nghĩa của một người anh em cùng vào sinh ra tử. Vì sự an toàn của mợ chủ và quan trọng nhất là vì cô gái anh yêu.

Khi Lâm Tú lái xe đi đến nhà của Hàn Vũ, điện thoại cũng nhận được tin nhắn định vị của Mộ Di. Đó là một tin nhắn gửi vị trí, cứ theo bản đồ thì sẽ tìm được đến đó.

Hàn Vũ sau khi nhận được tin tức thì không lâu sau, chiếc xe của Lâm Tú đã dừng lại trước cửa nhà anh. Ngồi vào trong xe, anh liền quay sang hỏi Lâm Tú.

"Thế nào rồi?"

"Tôi đã có vị trí. Bây giờ sẽ lập tức tới đó."

"Mất khoảng bao lâu?"

"Hơn một tiếng."

Đắn đo một lúc như đang suy nghĩ điều gì đó, Hàn Vũ lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát trưởng. Đầu dây bên kia liền nhấc máy.

Nhận được tin tức, cảnh sát trưởng lập tức xin lệnh của Tổng cục chỉ huy, điều động lực lượng lập tức lên đường. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cả Thành Châu gần như bị náo động bởi đoàn xe của cảnh sát...

__________

"Chuột nhỏ! Quả nhiên là cô!"

Mộ Di hoảng sợ nhìn người đang đứng trước mặt mình. Chẳng phải anh đã bỏ đi rồi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Không lẽ...

"Không cần thắc mắc! Cô ấy không hề bán đứng cô."

Dịch Ân lạnh lẽo nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Ninh Ninh có được người bạn như cô ấy, quả thật là rất xứng đáng, không uổng công cô ấy đối tốt với cô gái nhỏ này. Dù biết sẽ nguy hiểm, vậy mà vẫn chấp nhận đến đây để tìm Ninh Ninh. Thấy Ninh Ninh có được người bạn như vậy, anh cũng an tâm phần nào.

"Đứng lên!"

"A... Anh muốn gì?"

"Theo tôi đến chỗ Ninh Ninh!"

"Tôi không đi."

"Cô nghĩ mình có quyền lựa chọn sao?"

Bàn tay to lớn đưa ra bắt lấy cô. Mộ Di nhanh chóng thoát khỏi tầm ngắm. Cô đứng lên, cơ thể ở trong trạng thái phòng bị. Dù sao cô cũng biết võ, có thể sẽ kéo dài thêm được chút ít thời gian đợi đến khi Lâm Tú tìm tới.

"Không biết lượng sức."

Dịch Ân lấy từ trong túi ra cái khẩu súng ngắn ban nãy hướng về phía cô. Nhìn thấy biểu cảm của cô gái nhỏ, anh mím môi cười.

"Để tôi xem, cô nhanh hay là súng của tôi nhanh hơn."

"Anh có giỏi thì bắn đi."

"Cũng to gan lắm."

"To gan thì tôi không to gan. Nhưng nếu như anh làm hại Ninh Ninh, tôi là người đầu tiên không tha cho anh."

"Ha... Haha... Được tôi cũng muốn xem cô làm gì được tôi."

Hai người đứng đối diện nhau, mắt nhìn mắt không ai chịu thua ai.

"Di Di..."

Ninh Ninh vội vàng chạy tới, cô đứng chắn trước mặt Mộ Di, ánh mắt kiên định nhìn Dịch Ân.

"Anh muốn giết cô ấy sao?"

"Không có! Anh chỉ muốn đưa cô ta về chỗ em thôi."

"Vậy anh đang làm gì?"

"Là cô ta cứng đầu, anh chỉ doạ cô ta chút thôi."

Hạ súng xuống, Dịch Ân nhún vai nhìn Ninh Ninh. Cô im lặng không nói gì, chỉ nắm tay Mộ Di kéo đi về phía trước.

"Theo tôi!"

"Ninh Ninh! Cậu đưa tôi đi đâu? Lâm..."

"Cậu không muốn chết thì tốt nhất đừng nên nói gì hết."

Nếu như để Dịch Ân biết Mộ Di đã báo cho Lâm Tú thì e rằng cô ấy sẽ không thể thở thêm một nhịp nào nữa. Mộ Di hiểu được ý cô ấy nên cũng lập tức im lặng, không nói thêm bất cứ một câu nào. Cứ như thế, hai cô gái đi trước, Dịch Ân đi theo phía sau trở về căn nhà nhỏ cạnh biển.

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Ninh Ninh, lại nhìn cái cách mà cô phòng bị với anh ấy,. Dịch Ân mỉm cười xót xa. Trong mắt cô, anh đáng sợ đến vậy sao? Đáng sợ đến mức dù chỉ là một chút cô cũng không tin tưởng anh. Nhưng mà thôi cũng tốt, cô như vậy thì anh không cần phải lo lắng cô sẽ đau lòng.

Cứ như thế, ba người nối tiếp nhau đi đến căn nhà nhỏ. Ở đó, Tiểu Ái đang đứng trước cửa nhìn về phía Dịch Ân... Thoáng thấy bóng dáng anh từ xa, Tiểu Ái vui vẻ chạy ra đón. Cảnh tượng này khiến Dịch Ân có chút đau lòng. Nếu như anh ngộ ra sớm hơn một chút thì chắc anh đã có một mái ấm nhỏ cho riêng mình rồi. Đúng không?

Chỉ tiếc là anh nhận ra quá muộn. Đến khi ngộ ra được thì anh đã không thể quay đầu nữa rồi...