Hàn Vũ nhanh chân đi về phía trước, Lâm Tú cũng vội vàng chạy theo phía sau. Họ nhìn thấy ánh đèn phát ra từ một căn nhà nhỏ cạnh biển. Có lẽ... Ninh Ninh và Mộ Di đang ở đó.
Điện thoại của Hàn Vũ rung lên, cảnh sát trưởng gọi đến. Anh nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Hứa tổng, anh đang ở đâu?"
"Các người đến rồi sao?"
"Phải! Đã đến vị trí mà anh gửi."
"Đi vào rừng bông lao, phía bên tay trái của cây bằng lăng, ở đó có dấu đi chúng tôi để lại."
"Được! Tôi biết rồi. Trước khi chúng tôi tới, anh không được manh động."
"Tôi biết!"
Hai người tìm một vị trí an toàn để trốn. Dưới ánh đèn hiu hắt toả ra từ căn nhà nhỏ, họ nhìn thấy trong đó có bóng người. Hai người ở nhà dưới và hai người ở tầng trên. Nhưng mà... Có gì đó không đúng.
Ninh Ninh và Mộ Di, cộng thêm Dịch Ân là ba người. Vậy tại sao lại có đến bốn cái bóng? Không lẽ là còn có một người khác?
Những người bên trong nhà vẫn chưa hay biết chuyện gì xảy ra. Dịch Ân mở cửa để Ninh Ninh và Mộ Di ra ngoài, sau đó, họ còn cùng nhau ăn bữa tối.
"Tiểu Ái, sao không ăn?"
"Không sao! Em chỉ thấy có chút gì đó không ổn."
"Chuyện gì không ổn?"
"Em cũng không biết nữa! Nhưng mà... Cảm giác rất lạ."
"Chắc do cô đang mang thai nên cảm xúc không ổn định thôi."
Ninh Ninh từng mang thai, có thể cô hiểu được cảm giác của Tiểu Ái. Phụ nữ mang thai vẫn thường hay có cảm giác bất an và hay suy nghĩ linh tinh. Qua một thời gian nữa thì sẽ quen dần thôi.
"Cô đang có thai, ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn cô!"
Bên ngoài kia, cảnh sát đã mau chóng báo vậy toàn bộ xung quanh căn nhà. Cảnh sát trưởng ra lệnh cho toàn đội luôn trong trạng thái sẵn sàng, bằng mọi giá phải bảo vệ an toàn cho con tinh.
"Cảnh sát trưởng, trong đó có đến bốn người."
"Bốn người? Chẳng phải là nói chỉ có ba thôi sao?"
"Tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy trong đó có bốn cái bóng thôi."
"Được rồi! Để tôi xác minh lại."
Sau đó, cảnh sát trưởng chỉ huy cho một thiếu tá tiếp cận căn nhà. Vị thiếu tá trẻ tuổi áp sát căn nhà, qua ô cửa sổ nhỏ, anh sát nhận trong nhà có bốn người. Ba cô gái và tội phạm truy nã là Dịch Ân.
"Kì lạ! Cô gái còn lại là ai?"
"Tôi không nhìn thấy mặt."
"Bọn họ đang làm gì?"
"Họ đang cùng nhau ăn tối."
"Cái gì?"
Có lẽ đây là điều mà tất cả bọn họ chưa từng nghĩ tới. Một tên tội phạm truy nã lại đang ăn tối với ba cô gái. Ha... Chuyện lạ có thật là đây sao?
"Sếp! Liệu có điều gì đó rất lạ không?"
"Tôi cũng không biết. Nhưng tôi yêu cầu tất cả các đồng chí phải đặt an toàn của con tinh lên hàng đầu."
"Rõ!"
Bốn người trong nhà vẫn đang thong thả ăn tối. Họ vẫn không biết, mình đã bị bao vây. Mãi cho đến khi loa phóng thanh của cảnh sát vang lên, tất cả bọn họ mới giật mình.
"Người bên trong nghe đây! Toàn bộ căn nhà này đã bị cảnh sát bao vây. Yêu cầu tất cả các người mau chóng ra ngoài."
"Anh!"
Tiểu Ái hoảng sợ, cả gương mặt xinh đẹp trở nên tái mét. Cô khóc không thành tiếng, bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy tay áo của Dịch Ân.
Ninh Ninh quay sang nhìn Mộ Di chấp vấn.
"Là cậu báo cảnh sát?"
"Không! Tôi không có... Chắc là bọn người của Lâm Tú."
"Sao họ lại tìm được tới đây?". Truyện Khác
"Thì... Thì chẳng phải tôi cũng tìm được tới đây rồi sao?"
Lần này thì không xong thật rồi. Cảnh sát đã tới, xung quanh đều đã bị bao vây. Bây giờ có muốn trốn cũng không thể trốn được. Nhưng mà... Cô không thể để Dịch Ân bị bắt, nếu không mẹ con của Tiểu Ái phải làm sao đây?
"Anh! Bây giờ... Bây giờ làm sao đây?"
"Bình tĩnh đã! Bọn họ muốn bắt anh, chỉ cần anh ra ngoài đó thì sẽ không có chuyện gì cả."
"Không được! Anh không được đi. Anh đã nói sẽ đi Thụy Sĩ với em, sẽ không bỏ rơi em nữa mà. Anh không được nuốt lời."
"Tiểu Ái! Nghe anh nói, nếu anh đầu thú, có lẽ sẽ được giảm nhẹ tội. Em vẫn có thể vào đó thăm anh."
"Không! Em không muốn như vậy đâu. Em không muốn anh vào đó. Tội của anh là tội giết người, bắt cóc, hạ độc. Dịch Ân, em sẽ không để anh vào đó mạo hiểm đâu."
"Ngoan! Anh có sao cũng được. Chỉ cần mẹ con em bình an là được."
Bây giờ nếu anh mang theo cô bỏ trốn thì sẽ liên lụy đến cô. Anh đã nợ cô quá nhiều, anh không thể để cô vì anh mà chịu khổ thêm nữa.
"Ninh Ninh! Sau này mẹ con Tiểu Ái phải phiền em rồi."
"Dịch Ân..."
"Anh không được ra đó..."
Dịch Ân gỡ tay Tiểu Ái ra, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn cô lần cuối. Bóng người cao lớn quay lưng bước đi. Khoảnh khắc anh quay đầu, nước mắt của người đàn ông đã rơi xuống.
Tiểu Ái khóc nấc lên, muốn chạy theo anh nhưng lại bị Ninh Ninh và Mộ Di giữ chặt. Cô ngã ngồi xuống đất, cả gương mặt đầm đìa nước mắt nhìn Ninh Ninh.
"Ninh Ninh! Anh ấy không thể đi. Anh ấy mà ra đó, chắc chắn sẽ chết."
"Tiểu Ái, cô bình tĩnh đi. Anh ấy sẽ không sao đâu..."
"Anh ấy giết người đó. Tội đó không nhẹ đâu. Ninh Ninh! Xin cô, cầu xin cô! Tôi không thể để con mình sinh ra mà không có ba."
Lời cầu xin của một người mẹ khiến trái tim Ninh Ninh đau nhói. Cô ấy đang cố gắng bảo vệ cha của con mình. Xót xa không? Xót chứ...
"Cô đứng lên trước đã!"
"Ninh Ninh! Xin lỗi!"
__________
Dịch Ân đi ra ngoài, anh giơ hai tay lên đầu hàng. Cảnh sát từ từ tiến tới, tạo thành một vòng tròn lớn xung quanh căn nhà.
"Dịch Ân! Tôi khuyên anh ngoan ngoãn đầu hàng để có thể nhận sự khoan hồng của pháp luật."
"Chẳng phải tôi đã ra đây rồi sao?"
"Dịch Ân! Ninh Ninh và Mộ Di đâu?"
"Đều ở trong đó."
Hai đồng chí cảnh sát tiến tới muốn bắt giữ anh thì bất ngờ, trong nhà vang lên giọng nói non nớt của cô gái trẻ.
"Nếu các người dám động đến anh ấy, tôi sẽ giết chết cô ta..."