Bãi biển đêm rì rào sóng vỗ. Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Mặt trăng đêm nay lại tròn và sáng đến đẹp đẽ vô cùng. Ánh trăng vẫn luôn dịu dàng như thế, ban phát ánh sáng cho nhân gian bằng những gì dịu dàng nhất.
Mộ Di mặt chiếc váy màu lam nhạt, mái tóc dài xoã một bên vai. Trên tảng đá lớn cạnh bãi biển, cô dựa đầu vào vai Lâm Tú, đôi bàn chân nhỏ nhắn đưa xuống để mặc cho nước biển đùa nghịch.
Phong cảnh đêm nay sao lại bình yên quá! Hay là do người bên cạnh luôn cho cô cảm giác an toàn và được chở che? Biết đâu ngoài kia là bao la sóng lớn, nhưng lại có anh thay cô che mưa chắn gió nên cô mới thấy bầu trời đêm bình yên đến vậy.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra."
"Là chuyện của Dịch Ân và Phi Yến sao?"
"Ừm! Nghĩ kĩ lại vẫn cứ thấy đau lòng thay cho họ."
Mộ Di khẽ thở dài. Cô cũng đã vì chuyện của họ mà khóc đến sưng cả mắt. Giờ anh nhắc lại, cô lại vẫn cứ thấy đau lòng. Có vài lần, cô tự hỏi, liệu có khi nào họ cảm thấy hối tiếc hay không? Nhưng câu trả lời của cô chính là dù có hối tiếc thì cũng không thể thay đổi được gì.
Người chết cũng đã chết, người đi cũng đã đi. Đau lòng nhất vẫn là những người ở lại. Người thì đau đến không còn cảm giác, người thì điên cuồng đi khắp nơi tìm kiếm một người. Người thì âm dương cách biệt, người thì không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
Còn cô, cô tự nhủ. Đời người ngắn ngủi, mọi thứ đều đã được an bài. Còn được sống bên nhau một ngày thì hãy yêu nhau trọn vẹn một ngày. Còn được gần nhau một ngày, thì hãy đối đãi với nhau thật tử tế. Nếu lỡ như một ngày phải xa nhau, ít ra thì bản thân cũng không có gì để tiếc nuối.
"Di Di! Em nghĩ Ninh Ninh và Hàn Vũ liệu có thể gương vỡ lại lành không?"
"Em không biết nữa. Nhưng em nghĩ có lẽ sẽ khó lắm."
"Hàn Vũ yêu Ninh Ninh là thật. Chỉ là ông trời thật biết cách trêu chọc người khác, nếu đã để cho họ gặp nhau, yêu thương nhau thì tại sao lại còn khiến họ phải xa nhau chứ?"
"Không đúng nha. Nếu như Hàn Vũ có thể tin tưởng Ninh Ninh tuyệt đối, vậy thì đã không có chuyện xảy ra rồi. Như vậy chẳng phải là do anh ấy không đủ lòng tin với Ninh Ninh sao?"
"Sau khi cô ấy nhảy xuống biển, anh ấy đã rất đau lòng. Gần như là phát điên."
"Khi em và Văn Vỹ cứu được Ninh Ninh, cô ấy cũng giống như là người đã chết. Lúc đó, anh không thấy cô ấy đau khổ như thế nào khi biết đứa bé trong bụng đã mất đi đâu."
"Có lẽ đều là do ý trời."
Âu cũng là do duyên phận mà thôi.
Lâm Tú đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Mộ Di trong lòng bàn tay. Nếu như có thể, anh chỉ muốn được bình yên ở bên cạnh, nắm lấy tay cô như thế này mãi mãi mà thôi.
Ngoài kia sóng gió thế nào cũng được, ai hơn ai thua cũng được. Mưa hay nắng, giông bão hay bình yên anh đều không quan tâm. Anh chỉ muốn ở bên cạnh và yêu cô gái nhỏ của anh thôi. Bên cạnh cô một ngày anh sẽ yêu cô một ngày. Bên cạnh cô một giờ, một phút hay một giây thì anh cũng sẽ yêu cô một cách trọn vẹn nhất.
"Di Di, nếu như có một ngày anh không thể ở bên cạnh em nữa thì sao?"
Bàn tay mềm mại khẽ siết nhẹ trong lòng bàn tay anh. Khe khẽ đâu đó, anh còn cảm nhận được sự run rẩy của người bên cạnh. Chứng kiến chuyện sinh ly tử biệt đã đau lòng, lại còn thêm hai người hai ngã càng khiến tâm trạng cô bất ổn. Giờ anh hỏi câu này, nỗi sợ trong lòng cô lại càng nhiều hơn đôi chút.
"Sao vậy? Sao lại không trả lời?"
Người bên cạnh thở dài, ngước gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt buồn buồn lên nhìn anh. Lấp lánh trong đôi mắt, vài giọt nước đã đọng lại như sắp sửa trào ra. Cô đưa bàn tay của mình lên vuốt tóc mái của anh, giọng nói trầm trầm mang theo chút đau lòng mà nói.
"Nếu như có ngày đó, em hy vọng có thể nhìn thấy anh vui vẻ và hạnh phúc."
"Hừm... Nói dối! Chẳng lẽ em không thấy đau lòng sao?"
"Có chứ! Chắc chắn là sẽ rất đau lòng. Nhưng mà..."
Nói đến đây Mộ Di đột ngột im lặng. Cô cắn môi, đôi mắt ngập nước nhìn gương mặt quen thuộc của anh. Có thứ gì đó cứ nghẹn lại nơi cổ họng làm cô thấy đắng chát. Dù đã rất cố gắng nhưng tìm vẫn đau và nước mắt vẫn rơi ra.
Lâm Tú nhíu mày nhìn cô, anh không nghĩ cô lại xúc động đến mức này. Đưa tay lên lau đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp ấy, anh nhỏ giọng nói xin lỗi cô.
"Không khóc không khóc! Chúng ta không nói nữa."
"Lâm Tú! Nếu như anh xa em em sẽ rất đau lòng. Nhưng anh biết không, em chẳng thà là anh vì một người khác mà rời xa em còn hơn là phải ly biệt vĩnh viễn."
"Di Di..."
"Em chẳng thà nhìn anh yêu người khác, vẫn tốt hơn là không bao giờ được nhìn thấy anh nữa. Bởi vì anh yêu người khác thì ít ra em biết anh vẫn được bình an..."
Anh có thể yêu người khác, có thể cưới người khác, có thể hạnh phúc cùng người khác nhưng tuyệt đối không được để cô và anh phải âm dương cách biệt. Chỉ cần anh còn trên mặt đất này, dù xa xôi cách trở cô vẫn có thể tìm thấy anh. Bởi lẽ âm dương cách biệt, người ở lại dù đang sống nhưng trái tim cũng đã chết theo người kia mất rồi.
Kéo cô ôm vào lòng mình, anh khẽ vỗ về cô gái nhỏ. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ để anh biết cô yêu anh nhiều như thế nào.
"Ngốc quá! Anh làm sao có thể xa em được chứ."
"Anh hứa đi!"
"Lời hứa cũng chỉ là những lời hoa mỹ có cánh vậy nên anh sẽ không hứa đâu."
"Hừm... Hoa mỹ có cánh cũng được, em chỉ muốn nghe anh hứa thôi."
"Hứa như nào cơ?"
"Hứa sẽ yêu một mình em đến trọn đời trọn kiếp."
"Không! Anh sẽ không yêu em đến trọn đời trọn kiếp đâu."
"Tại sao vậy? Anh không yêu em sao?"
"Di Di! Anh sẽ chỉ yêu em đến hơi thở cuối cùng mà thôi. Chỉ cần ngày nào anh còn thở thì ngày đó anh vẫn sẽ yêu em. Đến khi nào anh không thở được nữa thì lúc đó anh không thể yêu em nữa."
Không phải một lời hoa mỹ.
Cũng không phải một lời hứa ngọt ngào.
Sẽ chỉ yêu cô đến hơi thở cuối cùng mà thôi.
Anh biết đời người vô thường, sinh tử là chuyện khó đoán. Anh không biết mình có thể sống đến khi nào, vậy nên trọn đời trọn kiếp, anh không thể hứa. Anh chỉ có thể nói sẽ yêu cô khi anh còn có thể.