Hạnh Phúc Ở Kiếp Sau

Chương 34: Món quà đặc biệt



Hiểu Nguyệt bất ngờ lắm, cứ nghĩ là cô sẽ không tới, dù sao tiệc cũng đã tàn rồi.

"Tiểu Diệp, em đi đâu giờ này mới tới? Mọi người đều chờ em lâu lắm."

"À..ha ha..em đi có chút việc. Xin lỗi đã về muộn như vậy."

Cô đi vào trong nhà, cẩn thận lấy trong túi ra một thứ khiến mọi người há hốc miệng.

Trên tay Tiểu Diệp đang cầm một viên ngọc trai hồng rất lớn, không biết là thật hay giả nhưng nhìn vô cùng đẹp. Cô rụt rè đưa cho Hiểu Nguyệt, ánh mắt mong chờ cười vui vẻ.

"Cái..cái này là quà sinh nhật cho chị. Em không biết có gì khác để tặng nên là...đây là thứ duy nhất mà em có á."

Thấy Hiểu Nguyệt cứ nhìn mãi chẳng nói gì, sợ cô không thích, Tiểu Diệp vội vàng giải thích cặn kẽ về nguồn gốc của viên ngọc.

"A..chị đừng lo. Cái này hoàn toàn là đồ thật đó. Là của một người cho em. Nếu chị không thích thì..."

"Đương nhiên là thích chứ. Cảm ơn em nhiều nha, nó đẹp quá đi mất."

Hiểu Nguyệt cười tươi đáp lại khiến Tiểu Diệp thở phào. Mặc dù cô cũng có mặt ở Lục gia từ tối nay, nhưng lại sợ mình sẽ phiền đến họ nên cô không vào. Phần cũng vì cái viên ngọc trai này, cô ngại nếu lấy nó ra tặng trước mặt mọi người, họ lại hiểu lầm cô là ăn trộm mất.

Lục Quang Phong rất bất ngờ. Cô là quỷ, lại lấy đâu ra thứ đồ quý giá thế này.

"Cả ngày nay em đi lấy quà cho Hiểu Nguyệt?"

"Ừm. Nhưng phải đợi chiều tối mới đi lấy được. Ban ngày không tiện."

"Ai cho em? Ngồi đây nói rõ ràng."

"Ừm..."

Tiểu Diệp kể cho họ nghe về chuyến hành trình của mình.

Lúc cô còn là một quỷ hồn lang thang, cô gặp rất nhiều những quỷ hồn khác vất vưởng khắp nơi, nhưng phần lớn đều không có mạnh lắm.

Một hôm, cô thấy một con quỷ khoảng chừng mười mấy tuổi, đang bị một đám khác bắt nạt. Một đấu với một đàn, có khác nào lấy trứng chọi đá, cô tiến tới giúp đỡ cho nó.

Đám kia tuy đông, nhưng tu vi lại chẳng nhằm nhò gì so với cô, liền chạy biến không một chút tăm tích. Nó vì muốn trả ơn Tiểu Diệp, hứa sẽ đưa cho cô một món đồ quý. Cảm thấy cũng không cần thiết lắm, nên cô mới bảo nó để lại, lúcnào cần sẽ đến tìm nó lấy.



Giờ chính là dịp thích hợp nhất. Nghe người giúp việc trong Lục gia tất bật chuẩn bị quà cho cô chủ, Tiểu Diệp mới nhớ ra chuyện này.

Cô đến tìm nó dưới một gốc cổ thụ lớn vùng ngoại ô thành phố A, đây chính là nơi mà nó hay ở lại.

Nhìn thấy cô tới, nó làm ra vẻ bất cần, còn chẳng chào hỏi gì cả.

"Này nhóc, tôi đến lấy đồ đây."

"Đồ gì? Tôi đâu có quen biết chị."

Sự tức giận của Tiểu Diệp bùng nổ, cô túm lấy cổ nó không cho chạy, doạ cho nó sợ đến vỡ mật.

"Sao? Không ngờ lại là một con quỷ vô ơn. Để lại cũng chẳng có tích sự gì. Chi bằng bóp chết đi thì hơn."

"Đừng đừng! Bóp chết rồi làm sao đi lấy được. Nhưng mà nói trước, chị phải tự tìm cách lấy nó thôi."

"Hử!??"

"Ây, đừng nóng, nghe đã."

Hoá ra món đồ đó là đồ quý của bố nó khi còn sống. Ông ta giữ gìn tới mức, dù có nợ ngập đầu, bệnh nặng sắp chết cũng không chịu bán đi để trang trải cuộc sống, mà lại chôn giấu nó dưới mảnh đất sau nhà.

Bệnh tật không có tiền chữa, bố nó ra đi, để lại đứa con trai với số nợ không thể trả nổi. Sau đó, đám xã hội đen đến siết nhà, thậm chí còn định mang cả cái lư hương trên bàn thờ mẹ nó đi.

Nó ngăn cản quá liền bị đám đó đánh cho thoi thóp, mất quá nhiều máu mà chết. Vì thọ mệnh chưa tận, nên vẫn cứ là một linh hồn vất vưởng.

"Thế sao được! Đó là đồ của bố nhóc, sao có thể đưa cho tôi?"

"Hừ! Nếu lúc còn sống tôi biết nhà mình có thứ đó, thì bây giờ đã không phải khổ. Ông ta cũng đi đầu thai từ kiếp nào rồi, chị không lấy đành để cho người khác."

"Vậy thì lấy."

Nhà cũ trước đây đã được một đôi vợ chồng trẻ mua lại. Người chồng thì đầu tắt mặt tối đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, vợ thì ở nhà làm nội trợ.

Hai người đi đến căn nhà đó, định trời gần tối sẽ hành động. Vốn dĩ Tiểu Diệp cảm thấy vô cùng áy náy khi định nhập vào cô vợ để đào vật quý sau vườn lên, nhưng vô tình lại biết được bí mật động trời của cô ta, cô còn cảm thấy thế là hả dạ.

Trong khi người chồng hết lòng vì gia đình mà nai lưng ra kiếm cơm, cô ta lại dẫn đàn ông về nhà mà làm chuyện thất đức.



"Chậc! Đúng là vô lương tâm."

"Đã là con người thì làm gì có lương tâm."

"...."

"Tùy thôi."

Trời đã nhá nhem tối, Tiểu Diệp dẫn cô ta ra vườn để làm việc. Cô hì hục đào tầm hơn mười phút, dưới lớp đất mỏng lộ ra một cái góc hộp gỗ.

Khi mở ra, đó lại là một viên ngọc trai hồng to, tròn và rất sáng. Con quỷ kia cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm.

"Ông ta thời trẻ có một thời gian làm nghề đánh cá. Chắc tìm được ngoài biển."

"Ừm. Vậy tôi về đây."

Nghe thế, nó lập tức kéo cô lại mà đỏi hỏi.

"Khoan đã! Chị phải có gì cho tôi chứ? Công tôi dẫn chị đi lấy ngọc."

"Ha! Cái này vốn dĩ là đồ nhóc trả ơn tôi, giờ còn đòi công cán gì."

"Không biết đâu. Chị phải cho tôi gì đó."

Tiểu Diệp bất lực, móc trong túi ra vài cái bánh để dành được đưa cho nó. Nó vui vẻ nhận lấy rồi chạy đi khuất dạng, còn cô thì trở về Lục gia.

"Chuyện là vậy đó. Cái này không phải em ăn cắp đâu."

Cô vẫn còn khá lo lắng, lúc đầu chỉ nghĩ đơn giản thôi, ai dè thứ này lại quý như vậy.

"Tụi chị không có ý đó đâu. Nhưng mà...dù sao đây cũng là đồ của người chết, mình lấy có..."

"Không sao. Nó là của em. Tặng chị rồi thì là của chị. Chỉ cần đem ra nắng một buổi là dùng được."

"Ừm."

Xong việc cô đến nhà Nam Thiên Kỳ, thấy đã muộn thế này mà đèn vẫn còn sáng, cô đi vào thì thấy anh đang ngồi trên ghế, mặt hằm hằm như mất sổ gạo.