Sáng hôm sau, Chiêu Hoa cùng Băng Thanh ra thăm lúa. Cô cảm thấy trong người khoan khoái khi được hít thở bầu không khí trong lành không ô nhiễm khói bụi. Chiêu Hoa quan sát thấy lúa ở đây chưa phát triển hết mức của chúng. Và một điều nữa đó là lúa bị chuột phá hại rất nhiều.
- Ở đây người dân không diệt chuột để bảo vệ mùa màng sao? Cô lên tiếng.
- Có chứ. Nhưng chúng khôn lắm đâu để cho mình bắt dễ dàng đâu.
- Chàng đã bao giờ ăn thịt chuột chưa?
- Eo ôi! Chắc ghê lắm!
- Vậy là chưa ăn rồi phải không?
- Ừ.
- Ha ha! Ta sẽ làm cho chàng một bữa thịt chuột nha! Nó là món ăn đặc biệt ở miền Nam nước Việt đó. Đảm bảo chàng thích cho coi.
- Không ghê lắm!
- Ăn thử đi rồi hãy nói. Ha ha! Mà ruộng của chúng ta ở đây à! Rộng thật đấy!
- Ừ. Tất cả đều là của cha mẹ Chiêu Hoa để lại cho nàng. Nhưng làm lúa cũng thất bát nhiều lắm: bị chuột phá, bị ngập lụt, bị hạn hán,... Haizz..
- Được rồi, chúng ta về nhà chuẩn bị đồ bắt chuột nha!
Thế là, Chiêu Hoa dắt chồng về. Cô lên đồi chặt tre, rồi bắt tay vào việc đan bẫy giống thời hiện đại. Sau đó, cô chuẩn bị rơm ẩm và mồi lửa để ra đồng.
Chiêu Hoa tìm được hang chuột trong ruộng mình một cách nhanh chóng vì kiếp trước cô đã từng cùng cha đi bắt chuột. Cô lấy miệng hang làm căn cứ, rồi từ đó đi tìm các ngách bịt kín lại và chỉ để lại một ngách thôi. Đoạn, cô lấy rơm ẩm chất ở miệng hang đốt, un khói và quạt cho khói vào miệng hang. Ngồi chờ một lát thì thấy chuột bố, chuột mẹ, chuột con, lốc nhốc bò ra đi vào bẫy đặt sẵn vì không thể nào chịu nổi khói. Thế là chỉ trong chốc lát, Chiêu Hoa đã có một mẻ chuột đầy.
- Trời ơi! Nàng giỏi quá! Bắt được bao nhiêu là chuột.
- Thôi giờ về nhà ta làm cơm cho chàng ăn. He he!
- Aaa...
Về nhà, cô đem chuột đập chết rồi đem thui, lột da, mổ bụng, lấy bớt mỡ chỉ chừa lại lá gan, sau đó đem ngâm nước phèn, thịt chuột đỏ dần lên sau lần lần xuống mầu, trắng phau phau và bóng láng. Chiêu Hoa làm chuột lá lốt, chuột xé phay, chuột nướng vàng chấm nước mắm sả ớt cùng với mấy cọng rau thơm cô tìm được trên đồi. Cô gắp cho Băng Thanh miếng chuột nướng.
- Chàng mau ăn đi!
- Ừ. Thơm quá! Thịt mềm mà lại ngọt. Ngon quá đi mất. Trông chẳng giống con chuột xấu xí ban nãy.
- Ha ha! Chàng thấy chưa! Ăn ngon đáo để đúng không? Chiều ta lại làm nấm mối xào, nấu canh hay nướng gì đó cho chàng ăn.
- Tuyệt quá! Ha ha!
Đang ăn thì có tiếng gõ cửa.
- Ai đó? Băng Thanh đứng dậy ra mở cửa.
- Này, Băng Thanh ngươi nấu món gì mà thơm thế? Bay sang nhà ta luôn.
- Ha ha! Không có, là thê chủ nhà ta nấu đó.
- Cái gì, thê chủ nhà ngươi á! Cô ta luôn luôn đi sớm về khuya, không lo cho gia đình thì lấy đâu ở nhà. Mà đàn bà ai lại vào bếp bao giờ chứ! Ngươi lừa ta!
- Ai đến vậy Thanh?
- A... là phu lang nhà đối diện chúng ta đó.
- Thì ra là vậy! Ngươi mau vào nhà dùng bữa với chúng ta đi nào.
- Ngươi... ngươi là Lý Chiêu Hoa.
- Đúng vậy.
Hắn không thể tưởng được Chiêu Hoa mặt mày sạch sẽ, ăn mặc đơn giản lại trông khá tuấn tú đến như vậy, lại thêm lời nói lịch sự, dịu dàng mà trước đây chưa ai nghe. Cô trước đây ăn mặc lôi thôi, lếch thếch, ham ăn biếng làm, là một tay lưu manh chính hãng đâu giống như bây giờ.
- Thanh lấy thêm bát đũa cho vị này đi.
- Dạ.
- Aaa... Thôi ta không ăn đâu.
- Đừng khách sáo, cứ ăn thử đi. Ta tin rằng món này ngươi chưa ăn bao giờ đâu.
- Thôi được rồi. Dù sao hôm nay thê chủ nhà ta đi vắng nên ta ở đây ăn cũng được.
- Ha ha! Vậy thì tốt rồi! Ngươi mau ngồi xuống, ăn thử cái này đi.
- Ngon quá đi mất! Đây là thứ gì vậy?
- Đây là chuột ta bắt được đem làm cơm đó!
- Hả?
- Đừng sợ. Ngươi chẳng phải ăn thấy ngon sao, đó là do ta đã chế biến kĩ càng rồi. Yên tâm đi ăn không chết đâu mà lo. Ha ha!
- Ừ. Công nhận là ngon thật. Ta thấy ngươi mở một quán cơm được rồi đấy.
- Ta đang chuẩn bị đây. Tới lúc đó nhớ đến ủng hộ Chiêu Hoa này đấy! Ha ha!