"Thành, có nhà không ra mở cửa đi! Mình đang đợi ở ngoài cổng rồi!"
Đợi chiếc xe đi khuất, cô mới hít thật sâu bình tĩnh rồi mỉm cười lôi điện thoại ra gọi cho Đông Thành.
Không để cô đợi lâu, điện thoại vừa cúp thì cô đã nghe tiếng mở khóa.
Không phụ sự kì vọng của cô, Thành vẫn là đối với cô tốc độ thần kì.
"Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi vậy? Ba mẹ mình về hết quê rồi, sẽ không ai nấu canh cho cậu húp nữa đâu!"
Đem cửa chốt lại cẩn thận, Thành theo Thiên vào trong nhà.
Thấy cô ngó nghiêng nhìn xung quanh, cậu mới mở lời trêu trọc.
"Tiếc quá, mình còn đang định mời hai bác ăn cơm!"
Không đạt được mục đích, Thiên ỉu xìu xụi lơ ở một góc sofa. tay chăm chăm bấm điều khiển ti vi.
"Đợi bữa cơm từ cậu chắc ba mẹ mình không đợi được đâu!"
Thành mở tủ lạnh đem chai nước hoa quả cho cô uống.
"Vẫn còn dành nước cho mình sao? "
Nhận chai nước từ tay cậu, cô lém lỉnh nhướn mày cười cợt.
"Còn chứ. Ai bảo cậu hay đột xuất ghé nhà mình cơ chứ!"
Thành ngồi xuống cạnh Thiên nhún vai bất đắc dĩ.
Cậu mà không để sẵn trong tủ, cô mà đến không có đồ uống liền quậy tung lên bắt cậu đi mua.
"Thành, cậu nói xem sao dạo này cậu bận tối mắt tối mũi vậy? Chúng ta đã sắp tốt nghiệp rồi cậu còn bận như vậy?"
Thiên đem chai nước uống hết một nửa, lúc này mới bắt đầu hỏi.
"Không có gì đặc biệt lắm. Còn một chút thủ tục nên hơi bận!"
Thành lắc đầu sau một hồi suy nghĩ.
Cậu chính xác là muốn làm một số thủ tục cho dự định sau này.
"Cuối tháng này có mấy suất đi du học nước ngoài, cậu có tham gia không?"
Thành chợt quay sang hỏi cô. Cậu chính là muốn biết đáp án của cô.
"Du học?"
Thiên lắc đầu.
Cô không nghĩ mình sẽ rời đi nơi này.
Cô còn mục đích của bản thân. Hơn nữa bây giờ cũng đã kết hôn.
Cho dù không vì mục đích kia, cô cũng không thể rời đi.
"Cậu vì người kia sao?"
Tâm trạng của Thành nháy mắt trùng xuống. Cậu khẽ hỏi mặc dù đã biết trước đáp án sẽ làm cậu thất vọng.
"Ừm...anh ấy chính là hi vọng, là nguồn sống của mình, mình sẽ không từ bỏ, cũng sẽ không bỏ đi!"
Thiên cũng lâm vào trạng thái trầm tư.
"Cậu vì vậy mà từ bỏ cơ hội ra nước ngoài sao? Cậu chẳng phải rất thích ngành này sao? Ra nước ngoài là cơ hội để cậu phát triển mà!"
Thành đem chai nước trong tay bóp đến méo mó. Cậu cúi gằm mặt nhìn chai nước chứ không dám nhìn khuôn mặt của cô.
"Thành, ra nước ngoài rất tốt nhưng mình không muốn! Nếu không phải vì anh ấy, cậu nghĩ xem mình cũng đã kết hôn, ra nước ngoài thực tình không hợp!"
Thiên lắc đầu cười nhẹ. Dù là vì sao, cô vẫn không muốn rời đi.
Thanh xuân đã lầm bước rồi, có lầm thêm một bước nữa cũng chẳng sao cả.
"Mình cứ nghĩ cậu sẽ đi, vậy mình..."
"Thành, đừng vì mình mà từ bỏ ước mơ của cậu! Chúng ta vẫn mãi là bạn dù cho cậu có đi đâu đi nữa! Du học là điều mà cậu mong muốn, đừng để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới nó!"
Thiên chặn ngang họng Thành.
Cô biết Thành muốn nói gì.
Trước đây hai người vô tình mà ngẫu nhiên luôn đi cùng nhau còn bây giờ cô hiểu cô không thể cứ mãi làm vật cản đường của cậu.
Cậu có ước mơ, cô không có quyền ép cậu vì cô mà từ bỏ.
Cô không có ước mơ, cuộc sống của cô đang theo đuổi bây giờ chỉ vì một người.
Cô vì người ấy, mọi thứ với cô đều rất mờ nhạt.
"Mình sẽ đăng kí để giành suất du học. Mình mong cậu sẽ đăng kí cùng mình!"
Thành kìm nén rất lâu, cuối cùng cũng đem tâm tư mong muốn của mình nói ra.
"Cậu đừng đợi! Mình phải về rồi! Chiều nay cảm ơn cậu nhé!"
Thiên mỉm cười nhìn Thành.
Sau đó cầm theo chai nước đi về.
"Mình sẽ đợi cậu hồi tâm chuyển ý, cùng mình đi du học. Mình thích cậu!"
Câu cuối cùng, dường như Thành đã hạ thấp âm thanh để thốt ra thế nhưng Thiên vẫn nghe được.
Bước chân của Thiên chợt khựng lại.
Cô biết cậu thích cô nhưng trước giờ cậu không nói, cô có thể phớt lờ.
Nhưng hôm nay cậu nói ra rồi, cô làm sao dám nói gì đây.
"Đừng thất vọng nhé!"
Cô khẽ xoay người nhìn Thành mỉm cười, nói thầm một câu rồi xoay người đi mất dạng.