Cửa chậm rãi bị đẩy ra, Tần Tri mỉm cười ngẩng đầu, nhưng sắc mặt ảm đạm rất nhanh. Luật sư Trần vẻ mặt xấu hổ, Thi Hạo Khánh đứng kế bên ông, vươn tay làm điệu bộ chào như phim Đài Loan: “Hi!”
Thật sự không vui.
“Anh đừng trách tôi, nếu tôi nói tôi bị uy hiếp, anh có tin không?” Vẻ mặt luật sư Trần buồn bực, lại gần Tần Tri.
Quan Thục Di nhạy cảm bước đến mấy bước, định nói gì đó. Ít khi Tần Tri lộ ra vẻ mặt " không muốn! " rõ ràng như thế này.
Tần Tri ngẩng đầu nói với nàng: “Làm phiền em, Tiểu Di.”
A? Anh ấy gọi mình là gì? Tiểu Di? Phía trước là chữ Tiểu, đằng sau là chữ Di……
Quan Thục Di bị giọng điệu vô cùng dịu dàng của mỗ nam làm cho bị điện giật, nàng lảo đảo đi lấy nước, bước chân như mây, cách xưng hô thân thiết như vậy, lần đầu tiên anh ấy nói!
Thật sự làm…… Quan quả táo phấn chấn.
Thi Hạo Khánh bưng cốc nước duy nhất uống một hơi, bên ngoài những cơn gió không ngừng đập vào, thời tiết tháng mười một rất tệ, trước khi thuyết phục Tần Tri ông cần một chút ấm áp……
A? Thi Hạo Khánh xem ly nước của ông rồi nhìn nhìn ly của luật sư Trần, tay ông đảo vòng giữa hai cái ly: “Cái gì, tại sao ly của tôi không có trà?”
Luật sư Trần che ly của mình, tránh qua một bên: “Với kẻ đê tiện mặt dày, phải đối xử cách khác!”
Tần Tri bất đắc dĩ phì cười, Quan quả táo của anh thật đáng yêu.
“Người này, người khác mới nhìn đã chán ghét! Không cho trà là đúng rồi.” Luật sư Trần tức giận nói.
Thi Hạo Khánh buông ly nước, cười sảng khoái.
“Cấm cười! Đây là quán cà phê đọc sách!” Quan Thục Di lập tức chặn họng ông – không hề cố kỵ.
Có lẽ kể từ mấy năm nay khi Thi Hạo Khánh trở nên giàu có, những người quanh ông đều vì tiền mà phải nhịn nhục những hành động và lời nói cay nghiệt của ông. Nhưng Quan Thục Di không có gì phải nhờ đến ông, thậm chí, nàng có thể cảm giác được, Tần Tri từ lúc nhìn thấy ông ta hình như đã xuất hiện một tính cách thứ ba, loại tính cách này nàng không thích, nàng không thích chút nào. Điều này làm nàng lo lắng.
“Tần Tri, cậu định cả đời này nhốt mình ở cái quán bé tí này? Cậu là cá voi, cá voi phải sống ở đại dương mênh mông mới đúng.” Thi Hạo Khánh không vui lảng sang chuyện khác, sau phút xấu hổ ngắn ngủi, ông bắt đầu thuyết phục.
Tần Tri nhìn Quan Thục Di đến sau quầy, lấy ra một bao nhỏ, buổi sáng anh còn thắc mắc nàng muốn làm gì, bây giờ…… Anh nghĩ anh đã biết.
Quan Thục Di ngồi ở cạnh cửa hình quả táo, thứ này, nàng đã dùng một bộ sách đổi lấy, nàng luôn như vậy. Nàng ôm nạng của anh, tìm một thùng xốp cẩn thận đặt vào, gói lại rồi mang lên lầu một, sau đó lấy một xấp vải bắt đầu xỏ chỉ, kiên nhẫn may từng mũi.
Thi Hạo Khánh cảm thấy Tần Tri không để ý tới ông, theo ánh mắt anh nhìn sang bên kia, cô gái miệng mồm lợi hại kia ngồi sau quầy tính tiền, nắng sớm rơi trên búi tóc đen mượt của nàng, nàng cầm một cái đê nhỏ đã cũ, mũi kim tinh tế, rất nhỏ, sau mỗi lần kéo kim, đường may nhỏ mịn kín đáo lộ ra. Hình ảnh đó, trong trí nhớ của Thi Hạo Khánh, hình như đã rất nhiều năm rồi ông không nhìn thấy. Ngày xưa, mẹ ông cũng như vậy mà khâu cặp sách cho ông.
Ba người đàn ông, một người bị phụ tình, một người thay người tình mỗi năm, một người vợ chết. Cả ba người cầm cốc nước ngây ngốc nhìn, cố tìm lại cảm giác an toàn trong lòng.
“Cả đời…… Ở đây, cũng không tệ.” Tần Tri đột nhiên trả lời.
“Đúng vậy…… Không, không đúng! Cái gì mà đúng!” Thi Hạo Khánh lơ đãng phụ họa, rất nhanh bỗng nhớ tới mục đích của mình, ông quay mặt nhìn Tần Tri, tha thiết nói: “Tôi đã nghĩ kỹ, Lang thị gặp khó khăn không phải tôi không biết, nhưng tôi vẫn muốn hợp tác với cậu. Có cậu, dù là hành chính hay tổng hợp, vẫn có thể giúp tôi tiết kiệm tiền trả cho mấy chục người. Con người của tôi cậu cũng biết, không hay lượn lẹo, cũng không đụng chạm những kẻ khác. Tôi là người thô kệch, nhưng có lương tâm. Mấy năm nay, tôi và cấp dưới làm việc với nhau, cũng có một ít tình cảm. Nhưng…… Nhưng con mẹ nó……”
Giọng nói đột ngột cao vút.
“Đó, đó chắc là chị dâu nhỏ rồi! Rất…… Rất có…… nội hàm! So với…… So với cô nàng họ Lang kia còn tốt hơn nhiều, may vá thật tháo vát, so với mẹ tôi còn nhanh tay hơn, mắt bà ấy bị mờ nhiều năm rồi.” Thi Hạo Khánh biết ý khen ngợi thật lòng, sau đó thật kỳ diệu …… Bầu không khí bỗng dịu hẳn.
Phía ba người bên kia đang thảo luận chuyện gì kịch liệt, chỉ thấy Tần Tri luôn nghiêm mặt lắc đầu. Quan Thục Di không nghe được những lời họ đang nói, nhưng nhìn cử chỉ thô tục của người đàn ông mới gặp, nàng như hiểu được, mỗi lần như thế, Quan Thục Di lại hung hăng trừng mắt nhìn ông.
Nàng lo lắng thay Tần Tri, nếu không vì nàng đã từng gặp qua vị luật sư họ Trần kia, nàng tuyệt đối sẽ không để loại người như Thi Hạo Khánh tiếp xúc với anh. Trong từng mũi khâu, nàng nhớ tới anh mỗi ngày chống nạng, bước chân dường như rất đau đớn, càng nhớ càng đau lòng. Thay người trong lòng làm một chuyện, đó là một loại cảm xúc kỳ diệu, nếu thật sự phải hình dung bằng lời nói, loại cảm giác này có lẽ gọi là hạnh phúc. Cam tâm tình nguyện trả giá vì hạnh phúc, tay Quan Thục Di càng lúc càng nhanh, cảm nhận những xúc cảm trong lòng đang dâng trào. Nàng muốn khâu áo cho anh cả đời, nàng muốn cùng anh đồng cam cộng khổ cả đời, như mẹ nàng chăm sóc cho cha nàng, nàng cũng muốn đau lòng vì một người đàn ông, chăm sóc cho người ấy.
Cuối cùng, Thi Hạo Khánh thất vọng đứng lên, ngay cả lúc thất vọng, ông vẫn thể hiện phong độ, đưa tay bắt tay Tần Tri, chân thành chào: “Hôm nay là lần đầu tiên, sau này tôi sẽ đến đây mỗi tuần lễ, đến khi nào cậu đồng ý mới thôi. Bọn tri thức bằng cấp sáng lạn kia tôi hầu hạ không nổi, nói chuyện rất mệt mỏi. Cậu có thực tài, thêm một chút giúp sức nhỏ nhoi của tôi là có thể dang cánh, cậu có thể tưởng tượng sau này sẽ là cục diện thế nào!”
Tần Tri không đứng lên, anh còn chống nạng nên cứ ngồi tại chỗ, cười khách sáo, bắt tay Thi Hạo Khánh: “Tôi sẽ không đồng ý. Tôi thích cuộc sống hiện tại.”
“ Cậu sẽ đồng ý, cứ tin tôi. Luật sư Trần đủ kiên cường không? Đủ độc ác không? Đủ thâm hiểm không?……” Ông còn muốn nói tiếp, Luật sư Trần bất đắc dĩ kéo ông ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại, buồn rầu: “Đứa nhỏ hai nhà chúng tôi học chung trường, con tôi là người hầu của con bà vợ ông ta……”
Hai người xô xô đẩy đẩy nhau bỏ đi, Quan Thục Di lo lắng hỏi Tần Tri: “Nút chai, anh không sao chứ?”
Tần Tri nhìn nàng, đầu tiên là cười cười, sau đó hỏi lại: “Cô quan tâm tới tôi?”
Quan Thục Di tức giận: “Anh nói chuyện thừa…… Tôi……”
Một chân Tần Tri đỡ người, cố đứng lên, vươn tay, những ngón tay anh chỉ hơi nhẹ nhàng lướt một chút qua bờ môi nàng, giọng anh khẽ khàng: “Có thể … chứ?”
Quan Thục Di đã hơi choáng váng. Nàng thừa nhận nàng đang mong chờ. Thậm chí sáng nay, nàng còn tưởng tượng, nếu họ có thể ở cùng một chỗ thì sẽ thế nào. Nàng không hiểu vì sao Tần Tri lại hỏi nàng có thể chứ? Vì sao lại nói " có thể chứ "?
“Tôi bị bệnh mù màu.” Tần Tri chăm chú nhìn vào mắt nàng.
Quan Thục Di ngoái nhìn bên trong quán, kỳ quái, hôm nay làm sao vậy, một người cũng chưa thấy tới.
Không có người, thật tốt.
Nàng không biết trả lời Tần Tri thế nào về chuyện ấy, cũng nhìn lại anh, hé miệng nhưng không thốt ra lời nào.
“Tôi bị bệnh mù màu rất nặng, có lẽ cả đời này cũng không thể biết được màu sắc bông hoa sẽ tặng cho em.”
Quan Thục Di căng thẳng nắm chặt tay, khẽ cắn môi. Nàng đột nhiên xoay người cởi giầy và tất chân phải, giơ chân lên cho anh nhìn, nói ngây ngô: “Anh nhìn đi, em có hai ngón chân dính liền.”