Tần Tri ngủ rất say, anh mơ một giấc mơ kỳ lạ, biến thành một con bọ chét.
Khi Tần Tri tỉnh lại từ những bất an trong giấc mơ, anh phát hiện bản thân anh ngay cả bọ chó còn không bằng.
Tần Tri không dám rời khách sạn. Anh ở văn phòng trong khách sạn, bất an họp, bất an sắp xếp công việc, cứ cách nửa giờ anh lại nhìn đồng hồ, nghĩ cách giải thích, khi Quan quả táo trở về, anh phải làm thế nào cho tốt. Công lực của Quan mẹ anh đã thưởng thức, việc hôm nay là sai lầm của anh, không nên nói cái tên đó – trung tâm áo cưới lớn ở thủ đô.
Nàng đến đó, lại gặp người mà anh không muốn nhắc đến nhất – Lang Ngưng. Thư ký Vương tốt bụng báo cho anh, dặn anh cẩn thận.
Bị đánh…… Có thể!
Tần Tri không ngừng sờ ót, tưởng tượng Quan Thục Di cầm dép lê đập bôm bốp vào đó, ít nhất ba mươi cái.
Mắng? Cũng có khả năng. Nếu chỉ là mắng, vẫn còn quá nhẹ nhàng.
Tần Tri nhanh chóng xử lý mọi chuyện, còn đặt vé trước ở nhà hát quốc gia. Tóm lại đã nịnh bợ thì phải làm đến nơi đến chốn. Nghĩ vậy, Tần Tri mau chóng đuổi hết người về, anh thậm chí còn đứng trước tấm gương trong phòng tắm cố gắng tập mỉm cười. Ngồi trong phòng, lại đứng dậy đi bảy tám vòng, nỗi bất an quá lớn làm anh sợ hãi, trước kia…… Anh chưa bao giờ lo sợ đến vậy.
Cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, Tần Tri ngồi trên sô pha, hơi run rẩy, ra vẻ trấn tĩnh cầm một quyển tạp chí trên bàn, lật lật.
Quan Thục Di kéo theo bao lớn bao nhỏ vào phòng, đầu tiên nàng đá giày cao gót bay thành một đường, hạ cánh trên sô pha, thả mấy cái bao đánh phịch, sau đó liếc mắt vào Tần Tri một cái, nói trống không: “Khát.”
Tần Tri lập tức đứng lên lấy nước, kết quả là đầu gối đụng vào chân bàn trà. Anh ôm chỗ bị đau, ngồi xổm trên sàn nhà, không rên một tiếng.
Quan Thục Di đành phải đứng lên, tự mình rót một ly nước, vừa uống vừa nhìn ót Tần Tri.
Thật muốn cầm một cây gậy gõ chết người đàn ông này, rất đáng giận.
Tần Tri ngẩng đầu, ngồi lên sô pha, không dám kêu đau, không dám mở miệng. Trước kia anh chỉ hơi đau một chút, Quan Thục Di cũng tỏ ra rất lo lắng, nhưng lần này nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.
Bầu không khí xấu hổ hoà lẫn với âm thanh uống nước ừng ực, Tần Tri gượng gạo vuốt ve đầu gối – đã hết đau từ lâu, anh nhìn Quan Thục Di một cách tội nghiệp, Quan Thục Di cười tủm tỉm, dương cằm, mặc kệ anh.
“Nhìn thấy…… Cô ấy?” Tần Tri hỏi.
“Cô ấy? Ai? Marilyn Monroe? Cụ bà bán khoai lang bên đường? Con mèo hoang đen hay thiếu úy chim câu đẹp trai trắng trẻo? Hay là cô gái dáng người mĩ mạo? Tóc dài bay bay? Tôi không hiểu, nông dân mà, ít học không hiểu chuyện, anh có thể giải thích cho tôi không, giải thích?” Quan Thục Di cuối cùng đã tìm được lỗ hổng để tuồn ác khí.
Tần Tri ngượng ngùng cầm cái ly không, rót cho Quan Thục Di một ly nước khác, dùng cả hai tay đưa cho nàng, líu ríu: “Lang Ngưng.”
Quan Thục Di vờ như vỡ lẽ: “Cô ấy sao, gặp rồi, thì sao?”
Tần Tri: “Cũng không…… Không sao.”
Nhẹ nhàng gật đầu, Quan Thục Di đứng lên, buông cái ly thật mạnh, Tần Tri rùng mình, nhìn Quan Thục Di tức giận đi vào phòng ngủ, xốc chăn, che đầu không nhúc nhích.
Xong rồi, cô ngốc này tức giận?
Thật sự tức giận?
Tức giận!
Phải dỗ sao?
Anh không thể!
Làm sao bây giờ?
Tần Tri chầm chậm đi qua, vạch chăn, Quan Thục Di nức nở khóc, thu mình trong chăn, nhìn rất chật vật.
“Này…… Quả Quả?”
Nức nở……
“Tiểu Di?”
Tiếp tục nức nở……
“Anh sai rồi.”
Nức nở lớn hơn……
“V…… Vợ à, là anh không đúng.”
Quan Thục Di bất động, mặt Tần Tri đỏ bừng.
Một cái đầu tóc rối tung toé ló ra, Quan Thục Di chậm rãi ngồi dậy, nàng quay đầu nhìn Tần Tri, vẻ mặt sau khi thắng lợi đầy vẻ đắc ý, nửa giọt nước mắt cũng chưa thấy!
“Ha! Ha! Ha……”
Tần Tri không biết nói gì, nhìn Quan Thục Di. Hai người phụ nữ trong đời anh, Lang Ngưng và Quan Thục Di… Nếu nói về tình cảm, người phụ nữ này thật sự thuần khiết, Lang Ngưng là điển hình của kiểu bạn gái hay thuyết giáo, cô hay tỏ vẻ như: Anh cứ nghe em là được. Nhưng…… Kiểu cách ưa dỗ dành như Quan Thục Di, anh vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Giả khóc?
Quá ngây thơ?
Cứ như vậy, tình huống đột nhiên thay đổi, Tần Tri im lặng đứng dậy, trở lại sô pha xem tạp chí, trong lòng không ngừng tự phê phán bản thân.
Còn Quan Thục Di – trong lòng vô cùng thoải mái trở lại phòng khách, vô cùng hài lòng treo đồ đạc, miệng còn nghêu ngao mấy bài dân ca, mông uốn éo, khí thế vô cùng hiên ngang, giữa lúc lên mặt còn kèm theo vẻ vô cùng thoả mãn. Cuối cùng, lấy bức phác thảo áo cưới đưa Tần Tri coi. Anh không lên tiếng, nhìn báu vật cười đùa, trong lòng cuối cùng cũng thấy yên ổn.
Không tức giận là tốt rồi, doạ anh muốn chết vì lo lắng.
“Họ nói bảy ngày sau có thể làm xong, em nghĩ, hay chúng ta đợi thêm vài ngày nữa hãy về. Mẹ em nói nồi lớn không nên đi mượn, phải xếp hàng mua, đầu bếp năm trước cũng khó tìm. Anh xem này mì cưới phải mua bao nhiêu cân mới đủ? Mẹ em nói là năm trăm cân, ba em nói thế nào cũng phải tám trăm cân, đám lớn, mọi người còn muốn ăn thêm mì sợi mỏng.”
Quan Thục Di ríu rít, lấy dầu xoa từ ngăn kéo ra, nàng nhẹ nhàng xắn ống quần của anh, đổ dầu vào lòng bàn tay, chà xát đến nóng hổi mới chậm rãi xoa bóp lên chân anh, từng chút từng chút đâu vào đấy. Chân Tần Tri mỗi ngày phải bôi dầu nóng và xoa bóp, nàng không bao giờ để muộn, rảnh rỗi lập tức bóp chân cho anh.
Tần Tri buông tờ tạp chí, nhìn Quan Thục Di: “Buổi sáng anh nhắc đến tiệm đồ cưới kia, không phải anh cố ý đâu.”
Quan Thục Di không ngẩng đầu: “Em biết, anh không phải loại người đó.”
Tần Tri cười, giơ tay vuốt tóc Quan Thục Di, giọng anh khàn khàn, gọi nhỏ: “Em…… Lại đây.”
Quan Thục Di ngẩng đầu, sắc mặt bừng đỏ: “Anh….. xuống đây cơ.”
Tần Tri: “Em lại đây.”
Quan Thục Di: “Không.”
Tần Tri: “…… Anh…… Là người tàn tật.”
Ặc……!
Quan Thục Di đứng lên, cúi người, nhìn Tần Tri. Anh cũng nhìn nàng, bọn họ nhìn nhau một hồi, Tần Tri cảm thấy không được tự nhiên, vị trí này không đúng? Quá sức không đúng!
Vì thế anh vòng tay qua người Quan Thục Di, kéo nàng vào lòng anh.
Như vậy…… Anh mới là vị vua nhỏ của nàng.
Thú tính là tự nhiên, quả thật như vậy…… Thú tính của đàn ông lại càng hoàn toàn đương nhiên …… Vô cùng đương nhiên!
Cắt ở đây cho thiên hạ tò mò, hơ hơ, tự dưng nhận ra bạn thật là vô sỉ ^_^