Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 60: Chuyện bên cạnh mình [3]



Dịch: Hoài Phạm

Một trăm bộ quần áo con nít, ba mươi hộp kẹo, thêm hai vạn tệ, Tần Tri và Quan Thục Di chuẩn bị cả một ngày, cuối cùng cũng xong. Tần Tri thuê một chiếc xe kéo kéo mấy thứ này đi, cùng Quan Thục Di hoàn thành nguyện vọng của ông bà nội.

Nhà từ thiện của thành phố nhỏ khó tìm, họ phải tìm vài người bạn mới hỏi được chỗ.

Ra cửa, Tần bà nội còn chỉ huy Tần Tri mang từ trong nhà ra vài bao lớn quần áo không mặc đến. Tần Tri lật qua một ít, đa số là mới. Ông bà tiết kiệm, tiết kiệm rồi tiết kiệm, kết quả là càng để càng nhiều, trên người lại toàn là quần áo cũ, mỗi năm không thay đổi.

Hai vợ chồng ngồi trong xe, nói liên miên suốt đường đi. Tâm trạng Quan Thục Di tốt một cách kỳ lạ. Tần Tri không hiểu vì sao nàng hưng phấn như thế. Quan Thục Di giải thích: “Lâu rồi chưa làm chuyện tốt, hơn nữa làm việc thiện trong lòng rất vui, em cảm thấy mình cao thượng hẳn lên.”

Tần Tri tức cười, không nói gì nắm lấy tay nàng.

“Chúng ta đến đó, thấy có duyên phận với đứa bé nào thì đưa về nuôi, được không?” Lời Quan Thục Di mang theo một chút vui đùa, một chút nũng nịu.

Tần Tri vẫn không nói, cầm tay nàng như cũ.

Xe kéo chậm rãi đi vào nhà từ thiện. Quan Thục Di mở cửa xe, kinh ngạc ngó khoảng sân rộng. Thành phố không lớn, từ nhỏ đến giờ, Quan Thục Di đi qua con đường này vô số lần, từ cửa sổ xe bus nhìn nơi này, từ cửa sổ xe taxi nhìn nơi này, thỉnh thoảng mua vài món đồ cũng đi ngang qua con đường này, nhưng nàng không biết đây là nhà từ thiện.

Họ đứng ở trong sân trong chốc lát, quan sát khắp nơi, cảnh đón tiếp nhiệt liệt trong tưởng tượng không xuất hiện.

Một lát sau, một ông cụ canh cổng đẩy cửa ra, ngó ngó họ một chút, chậm rãi đi tới. Đầu tiên, ông nhìn thùng xe, lại nhìn đống hàng hoá sau xe, giọng điệu rất bình thản: “Hai người ở đơn vị nào có hảo tâm đến tặng quà? Sắp qua năm mới, nghỉ hết rồi, không có người!”

Quan Thục Di lúng túng không biết nên trả lời thế nào. Tần Tri đi tới, đưa cho ông một điếu thuốc. Ông nhìn hiệu, nhét vào miệng. Tần Tri vội vàng giúp châm lửa, nói: “Thưa bác, chúng tôi không phải ở đơn vị nào hết, chúng tôi tự đến. Bác cứ tìm một ai đó, chúng tôi giao những thứ này là được.”

Ông cụ thấy kỳ lạ, quay người vào phòng thường trực gọi một cuộc điện thoại, bắt chuyện một cách thăm dò: “Vào đi, trong phòng ấm áp hơn.”

Phòng thường trực thật sự ấm và dễ chịu, Tần Tri cùng Quan Thục Di ngồi trong chốc lát, càng ngày càng cảm thấy vô vị.

“Bên kia có phòng triển lãm, tôi đưa anh chị đi xem?” Ông cụ đứng lên, kéo ngăn kéo lấy ra một xâu chìa khóa, mở cửa đi vào nhà trong, quay đầu nhìn cánh cửa, nói.

Quan Thục Di và Tần Tri đưa mắt nhìn nhau, đành phải đứng lên theo ông cụ.

Hai người đi dọc theo phòng triển lãm, cả ba vách tường là những tấm ảnh chụp, ban đầu họ còn chăm chú nhìn, xong một mặt tường, họ hơi bất đắc dĩ. Phần lớn là lãnh đạo đi thị sát, còn lại là các công ty lớn hảo tâm. Phía trước mỗi bức ảnh chụp là hàng đống đồ ăn, hộp quà, đứng sau là nhân viên công ty cười tươi rói ôm một vài đứa bé, nghìn bài một điệu (bài nào như bài ấy). Thật đúng là!

Quan Thục Di bĩu môi, có lẽ cảm thấy dối trá, nàng kéo Tần Tri muốn đi. Đi bên cạnh, ông cụ cầm chổi lông gà quét bụi liếc mắt nhìn anh, lại lầm bầm vài câu: “Cảm thấy dối trá phải không? Loại dối trá này nếu có nhiều mới tốt. Hai năm gần đây, nhiều người miệng trơn như bôi mỡ, nhưng xoay người, gặp người đã than khó sống. Túi có tiền, thà rằng lãng phí, cũng không muốn đến dối trá một lần.”

Tần Tri ngượng ngùng cười cười, đành phải giữ Quan Thục Di lại, tiếp tục làm ra vẻ rất có hứng thú đi xem.

Một cơn gió bắc thổi vào, cửa sổ rung bần bật, lầu hai mơ hồ có tiếng trẻ khóc truyền đến. Quan Thục Di chạy khỏi phòng triển lãm, đứng dưới cầu thang nghe ngóng trong chốc lát, định đi lên.

Muốn cũng bằng không, dưới cầu thang còn một cửa sắt đã khoá. Cánh cửa chia thế giới làm hai nửa, một nửa có tiếng khóc của đứa bé, một nửa lại không thể đi lên. Quan Thục Di hơi vội vàng.

Bên hông ông cụ dọn vệ sinh, chùm chìa khóa va vào nhau leng keng, nhưng ông không mở miệng, cũng không nhìn nàng.

Quan Thục Di nhìn vào cánh cửa sắt một cách mong chờ, nhìn thấy một cô bé mặc quần áo hoa thò đầu ra khỏi cầu thang.

“Bé con, cháu xuống đây đi!” Quan Thục Di lấy kẹo trong túi, bắt chuyện.

Cô bé chạy xuống. Có lẽ là sốt ruột muốn trốn, đến trước mặt Quan Thục Di, cô bé không cầm những viên kẹo đủ màu sắc, lại ngồi xổm xuống.

Quan Thục Di cũng ngồi xuống, tò mò nhìn đứa trẻ. Nàng thừa nhận mình tò mò, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với cô nhi, lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới của cô nhi.

Cô bé mặc một chiếc váy phấn hoa, ngực còn đeo một cái yếm. Ngồi nghỉ chốc lát, cô bé chậm rãi đứng lên, vươn bàn tay nhỏ bé ra khỏi cửa sắt.

Quan Thục Di lại hoảng sợ. Đứa bé này, trên môi, trên lớp da ở ngón tay đều là màu đỏ, đỏ bầm, gần như đen.

“Lệ Lệ bị bệnh tim bẩm sinh.” Phía sau vang đến một tiếng giải thích. Quan Thục Di quay đầu lại, một người đàn ông khoảng ba lăm ba sáu tuổi, vóc dáng không cao lắm, đang cười cười. Tần Tri yên lặng, đứng cách đó không xa, cũng không lại chỗ nàng.

Nam đồng chí đầu tiên tự giới thiệu họ Quách, sau đó bắt tay hai người rất mạnh, miệng đầy “Cám ơn”, “Thật có lỗi”.

“Giám đốc không có ở đây, tôi phụ ở căn tin, tiếp đón không được chu đáo, sơ xuất quá!”

“Vì sao phải nhốt bọn trẻ lại?” Quan Thục Di chỉ cánh cổng sắt, giọng không vui, hơi chất vấn.

Quách đồng chí tốt tính giải thích: “Những đứa trẻ đều lớn cả, nếu chạy loạn khắp cả lầu, không chú ý coi chừng, chạy ra ngoài thì không hay. Chị xem, lỡ Lệ Lệ chạy ra, lại phát bệnh, bên cạnh không có ai rồi làm sao bây giờ?”

Quan Thục Di không nói nữa, nhìn Tần Tri cầu cứu như cũ. Tần Tri đi tới, lại không đi về phía nàng. Anh nhìn người đàn ông đang nở nụ cười khách sáo, xin lỗi: “Làm phiền anh, xin lỗi. Chúng tôi muốn gửi ít đồ rồi đi.”

Người họ Quách vàng xua tay, bảo không có việc gì, lại chỉ vào một phòng khách, nói: “Chúng ta đi tham quan trước?”

“Tôi có thể vào thăm mấy đứa trẻ không?” Quan Thục Di yêu cầu.

Anh ta nói với vẻ áy náy: “Chỗ chúng tôi không đồng ý cho vào thăm. Chị xem……”

“Xin anh, tôi chỉ muốn nhìn mấy đứa bé một chút. Cả ngày nay tôi đã muốn, lúc mua đồ cũng muốn, mua quần áo cũng muốn. Tôi không nhìn được thì sẽ không yên tâm.” Quan Thục Di nói như van xin, dù Tần Tri kéo tay nàng rất mạnh, nàng vẫn khăng khăng.

Vẻ mặt anh Quách khó xử, nghĩ ngợi nửa ngày, khẽ cắn môi, hạ quyết tâm cự tuyệt: “Bọn trẻ có cuộc sống của chúng, không phải để cho người ta vào tham quan.”

Tần Tri hơi thở dài, mở miệng: “Anh ơi. Là thế này, tôi cũng là cô nhi, chúng tôi vừa kết hôn, ông bà trong nhà cho hai vạn tệ, bảo chúng tôi dù thế nào cũng phải đưa tới. Chúng tôi thật sự không phải muốn tham quan, vợ tôi chỉ muốn nhìn mấy đứa trẻ một chút, không có ác ý. Anh xem có thể nói với giám đốc của các anh không?”

“A, sao tôi chưa từng gặp cậu bao giờ? Cậu ở đây vào thời viện trưởng nào?” Ông cụ đang hờ hững trông cửa đột nhiên tỏ ra hứng thú, đi lại gần hỏi. Lúc này, trên mặt ông ta đã có nét tươi cười ban đầu không hề xuất hiện, còn sờ đầu Tần Tri, như đang đối xử với cháu mình.

“Tôi được nhận nuôi.” Tần Tri giải thích. Anh vẫn đứng không nhúc nhích, mặc cho bàn tay thô ráp của ông cụ rờ rẫm vào tóc anh, vuốt ve đầu anh.

Ông lão vuốt tóc chốc lát, lại hỏi rất quan tâm: “Nhà nhận nuôi cậu tốt với cậu không?”

“Tốt.” Tần Tri trả lời một chữ gọn lỏn.

Bên kia cầu thang, một cô trông trẻ chạy xuống, ôm lấy Lệ Lệ đang ăn kẹo, thò tay vào trong mở cửa đi vào, hỏi rất to: “Người của công ty nào có hảo tâm vậy?”

Hai vợ chồng lại xấu hổ.

Bên kia, anh Quách gọi điện thoại một lúc, cuối cùng quay lại nói họ có thể lên xem.

Quan Thục Di quay đầu gọi Tần Tri, Tần Tri lại lắc đầu. Nụ cười của anh rất miễn cưỡng, giọng anh đáp lại cũng đầy miễn cưỡng, “Em đi đi, anh không đi.”

Vừa nhìn thấy Lệ Lệ, Tần Tri bắt đầu cảm thấy khó chịu. Quan Thục Di rất muốn an ủi anh, nhưng bây giờ không phải lúc.

Quan Thục Di đến cạnh cô trông trẻ, nhìn Lệ Lệ đang được ôm trong tay cô, vỗ vỗ tay, cô bé rất hiền lành để nàng bế, hình như chưa biết sợ người lạ là cái gì.

Không có ai dạy cô bé phải ngại ngần, cũng không có ai nói với cô nếu người xa lạ đến, đừng đi với người ta. Những đứa trẻ ở đây là như thế, anh muốn ôm, nó sẽ để anh ôm.

Nhìn bóng Quan Thục Di biến mất ở cầu thang, Tần Tri vẫn đứng bất động tại chỗ, chờ nàng.

“Tôi gói bánh trẻo, cậu ăn không? Tôi lấy dầu cho cậu?” Ông lão giữ cổng vươn tay, lôi Tần Tri đi.

Giọng ông khàn khàn lại ôn hòa, như ông nội anh ở nhà. Ma xui quỷ khiến, Tần Tri không có một tia phản kháng đi theo ông. Người ở đây khiến anh có cảm giác hơi quen thuộc, dường như trước đây anh từng tới đây. Mùi trên người ông cụ, mùi mà cô bé tên Lệ Lệ mang theo, hình như anh từng ngửi thấy, rất quen thuộc, lại không biết phải nói là chuyện nào, phát sinh trong trí nhớ khi nào hay ở đâu.