Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 63: Làm khó người mới [2]



Dịch: Hoài Phạm

Buổi sáng 10 giờ rưỡi, vợ chồng son xuống lầu. Bà nội gói bánh trẻo, bọn họ rất nể tình ăn không ít, cũng vì thế mà khen không dứt miệng.

Buổi sáng 11 giờ rưỡi, vợ chồng son lên lầu. Quan mẹ gói bánh trẻo, bọn họ mỗi người ăn một chén lớn, cũng vì thế khen không dứt miệng.

Buổi tối năm giờ, cha vợ Tần Tri hầm thịt dê.

Buổi tối bảy giờ, nhà chồng Quan Thục Di hầm thịt dê.

Sau đó…… Quan Thục Di ói.

Tần bà nội nhìn thấy thì rất vui vẻ, nhưng lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Bà nhéo Tần Tri một cái, dạy dỗ: “Thằng bé này, không theo phép tắc. Mới kết hôn không đến nửa tháng, người khác đã biết Quả Quả có, lại bảo hai đứa vì con mà lấy nhau. Ôi trời ôi trời……”

Tần Tri sửng sốt, mặt trắng nhợt.

Quan Thục Di từ phòng vệ sinh đi ra, chỉ vào dạ dày, sắc mặt Tần Tri mới tốt lên một ít.

Hai vợ chồng về nhà, một người đi qua đi lại khắp phòng, một người cầm cây lau nhà lau tới lau lui. Vừa chuyển nhà ngày thứ nhất, giấc mộng xinh đẹp bị sự thật vô tình đánh tan, tưởng tượng những ngày sau này, họ đều rùng mình một cái.

Vất vả lắm mới có thể ở một chỗ, có thể nói chuyện hòa bình thế giới, vấn đề tầng ozone bị thủng linh tinh, chuông cửa phòng khách lại vang động liên hồi. Quan Thục Di tức giận đến muốn quẳng đồ, nàng gào về phía cánh cửa: “Quan Ninh Thuần mày muốn chết thì nói đi!”

Bên kia cửa im lặng trong chốc lát, rồi giọng Quan Ninh Thuần khàn khàn truyền đến một cách âm u: “Bà chị à, mẹ già cho mời, chị xong rồi……”

Quan Thục Di đi qua, túm áo em, quẳng cậu ta vào nhà, “Mày mới xong rồi, tại sao không về trường học?”

Em nàng giãy dụa tránh chị, vươn tay, “Năm trăm, sáng mai em mời bạn đi ăn cơm!”

Quan Thục Di không cho, “Cái gì chứ? Muốn đòi tiền thì về nhà đòi ba, tao gả đi rồi!”

Quan Ninh Thuần đi đến sô pha, đặt mông ngồi cạnh Tần Tri, còn giơ tay ôm cổ anh, tỏ vẻ là hai anh em tốt, nói: “Bà chị, anh rể, đừng vô lương tâm mà! Từ khi anh chị chuẩn bị kết hôn, em đã nhờ bạn bè đến phụ, mấy chữ song hỷ từ cầu thang lầu một đến lầu 4 đều là bọn em cực khổ dán từng chữ, còn chuyện bếp núc trong sân lớn, mỗi ngày đổ rác……”

Tần Tri đứng lên, vào phòng ngủ, lấy ví tiền, rút một ngàn tệ đưa cho em vợ đại nhân.

Quan Ninh Thuần hết sức cao hứng, cảm thấy ông anh rể này thật có đẳng cấp. Thằng nhóc bỏ tiền vào cái bóp giả BOSS, vừa giả vờ vừa lấy lòng anh rể có tiền, “Enh rể, ông bà già gọi anh chị lên. Hình như bà nội nói chị em có thai, họ muốn họp……”

Hai vợ chồng khó xử, không biết nên làm thế nào cho phải. Quan Thục Di đứng lên nhìn Tần Tri nói: “Được rồi, anh không cần lên, em lên nói với mẹ và bà.” Tần Tri gật gật đầu.

Vừa nghe đến tin đó, trong lòng anh cảm thấy hơi hồi hộp, anh nhìn Quan Thục Di, hỏi nàng: “Có?”

Quan Thục Di cầm áo khoác, mặc vào, quay đầu cười anh, “Anh muốn, còn phải xem phúc khí của anh nữa! Không có! Đừng suy nghĩ vẩn vơ, bật máy tính chơi đi.”

Tần Tri thở dài nhẹ nhõm, trở lại thư phòng. Người này thích vào blog của những người khác tham quan, trạng thái sống của con người hiện đại luôn có một sự tịch mịch chết người, mỗi người đều muốn được người khác nhìn vào, lại sợ bị người khác thấy rõ, vì thế, mọi người chỉ có thể ở Blog biểu lộ nhân cách thứ hai của mình.

Tần Tri thích vào Blog, trong mắt anh, blog là góc âm u nhất phân tích một người, một nơi để càn quấy thích hợp nhất.

Anh vừa viết xong một đoạn mở đầu văn vẻ, vừa nhìn lại, đã nghe gian ngoài truyền tới tiếng thuỷ tinh rơi bể loảng xoảng to như bom nổ. Tần Tri đứng lên, mở cửa thư phòng nhìn ra ngoài. Trên ghế sô pha anh mới ngồi đầy những mảnh thủy tinh, một viên gạch đỏ nằm chỏng chơ trên sàn gỗ, trên sàn còn một lỗ thủng lớn.

Rất nhanh, trong sân vang lên những tiếng cãi vã ầm ĩ, tiếng chửi thề của cậu em vợ vang tận mái nhà. Tần Tri vội vàng lê dép, nhanh như chớp chạy xuống.

Bồn hoa dưới lầu, vài cậu sinh viên đang ghìm một người, vừa ghìm, thỉnh thoảng lại đấm vài cái.

“Mẹ nó, cũng không xem cho kỹ nhà ai, cửa kiếng nhà anh chị tao mày cũng dám đập! @#¥%…&*[] …..” Cậu em vợ anh vừa chỉ huy đám người đấm người kia, vừa mắng.

Tần Tri đi qua, cúi đầu nhìn. Từ cái nhăn mặt mà thấy, người này chỉ trên dưới hai mươi tuổi, lúc này miệng nó ngập trong bùn và tuyết, ú ớ một chập. Tần Tri sờ túi nó, lập tức chạm vào một cái ví da. Anh nhìn về phía những bóng đèn trong khoảng sân chung.

Hiệu của chiếc ví này Tần Tri đã quen thuộc, hơn mấy ngàn tệ, tiếc là, ví thì đắt tiền như vậy, tiền bên trong còn không đến một trăm tệ. Trong ví có một tấm ảnh gia đình, Thi Hạo Khánh tươi cười đứng giữa đám người nhà.

Quan Thục Di cũng chạy tới. Tần Tri đưa ví cho nàng, nàng nhìn vài lần, kinh ngạc trợn mắt nhìn Tần Tri, “Không thể nào?”

Tần Tri bĩu môi bất đắc dĩ, “Nhà Thi Hạo Khánh quần là áo lượt quen rồi, có lẽ là thấy anh bây giờ ngồi ở vị trí cha nó nên khó chịu, tới báo thù.”

Quan Thục Di nhìn quanh quất một lúc, vốc một nắm bùn đen bên dưới mái hiên, gào lên: “Quan Ninh Thuần mày dừng tay cho tao!” Sau đó chạy qua. Nàng ngồi xổm xuống, kéo thằng bé tội nghiệp lên, lại chà bàn tay đầy bùn vào miệng nó, vừa chà, vừa la lối: “Đây không phải là con trai thứ của anh Thi sao? Thằng nhóc này lại dám uống rượu, đã vướng phải đồ con nít xúi quẩy nhà cậu lại còn uống rượu, rượu không tốt cho sức khoẻ…… Cậu nhìn cậu xem, còn nói lảm nhảm ……” Nàng càm ràm, vừa lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho em trai.

Quan Ninh Thuần cũng thông minh, cậu ta chỉ huy đồng bọn túm thằng bé xui xẻo lên lầu. Hàng xóm túm tụm dưới lầu bàn luận trong chốc lát đều tản đi, Tần bà nội và Tần gia gia vội vàng đóng cửa hàng lên lầu.

Phòng khách lầu 3, Quan Thục Di vừa dọn dẹp, vừa chửi lộn với thằng nhóc đang vất vả móc bùn trong miệng ra – Thi Á An, con trai thứ của Thi Hạo Khánh.

Thi Á An: “Phì, có loại người dám giết cha! Không dám giết chết cha, lần sau cha giết các người! Phì! Phì!”

Nhìn nhà mới bị phá thành như vậy, Quan Thục Di đau xót cả ruột. Nàng vừa dọn mảnh thuỷ tinh vỡ vừa châm chọc: “Mày có gan, thì ngay lúc này nhảy xuống đi, đừng để người khác giết mày! Chẳng có ý nghĩa!”

Thi Á An đang muốn đứng lên, Quan Ninh Thuần ấn thằng bé xuống sô pha lại chèn thêm hai chân. Quan Thục Di khoái trá, cảm thấy đứa em trai của nàng rất đáng tin cậy.

Tần bà nội nhìn quanh quất. Bà lão bị dọa hoảng, vội vàng ra cửa, nghiêm mặt gọi điện thoại cho Tần Tri: “Khuông Khuông, thâm thù đại hận gì vậy? Con nói sao đây? Đến mức tới cửa đòi mạng!”

Tần Tri treo điện thoại, đỡ bà nội vào phòng ngồi.

“Bà nội, không có gì, đâu chỉ là hiểu lầm.” Anh nói xong, nhìn cha vợ. Ông cũng hoảng không ít, Quan mẹ rốt cục phản ứng đầu tiên, nhào đến trước mặt thằng nhóc, tát một bạt tai, “Mày giết một người thử xem? Mày giết một người thử xem? Bà này không tha cho mày! Nhà mày ở đâu? Mày gọi mẹ mày tới, ba mày đâu?! Mày giết một người thử xem? Mày thử xem……”

Quan Thục Di vội vàng đi qua, kéo mẹ vào phòng trong. Nàng cũng hoảng, vụn thủy tinh rôi đúng chỗ Tần Tri đang ngồi. May mà ai cũng tránh được, lỡ mà giẫm phải? Nghĩ cũng sợ.

Tần Tri vẫn coi cái gọi là kế hoạch cải tổ gia đình của Thi Hạo Khánh là một câu chuyện cười, anh có thể đồng ý với Thi Hạo Khánh trở thành người lèo lái, bởi vì Thi Hạo Khánh cho anh quyền quyết định tuyệt đối với những quyết sách của công ty ông ta. Ở công ty khác, anh sẽ không thể có quyền lợi này. Đến lúc này, anh coi như hiểu được Thi Hạo Khánh cuối cùng đã bị cái gia đình kia bức bách đến tình trạng gì, thằng bé này mới một tháng không nã được tiền xài, đã có thể làm ra hành động như vậy. Bây giờ, cố gắng của Thi Hạo Khánh thật sự chính xác.

Thi Á An mắng to, vẫn giãy dụa muốn đứng lên. Quan Ninh Thuần ấn nó, dứt khoát không để nó làm theo ý nó. Thằng nhóc vừa giãy dụa vừa tiếp tục mắng: “Tôi không phải người, nhưng ít nhất tôi vẫn còn có nhân cách, tôi sẽ không dùng thủ đoạn dơ bẩn chiếm đoạt tài sản của người khác. Người như anh đúng là không sợ báo ứng! Người không có mắt, trời còn có mắt!”

Tần bà nội mở cửa phòng, hỏi Tần Tri dồn dập: “Mày chiếm đoạt của người ta bao nhiêu tiền? Nó nói không sai đâu, mày lấy tiền nhà ai? Tiền đó bà không cần, còn người ta, nó còn bé, bà không cần. Nó mà nói đúng, thật là làm chết người!”

Tần Tri cười khổ nhìn người cả một phòng đưa những ánh mắt mang theo dấu chấm hỏi. Nhưng, nói cái này, lại không rõ cái kia. Quan Thục Di nhận ra Tần Tri đang khó xử, đến trước mặt anh, đứng  cùng anh một chỗ, giải thích: “Tần Tri không phải loại người đó, bà nội, ba mẹ, đừng nghe thằng nhóc này nói bậy.”

Những người trong nhà liếc nhìn nhau, vẫn tỏ thái độ không tin như cũ.