Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 69: Khi ba trở về, con ở nhà [2]



Dịch: Hoài Phạm

Phiên toà chấm dứt lúc 12 rưỡi sáng, bên ngoài toà, Tần Tri và Chương Nam Chính trao nhau một cái nhìn. Chương Nam Chính cười cười, miệng mấp máy nói ba chữ không thành tiếng, Tần Tri biết, anh ta xin lỗi.                              

“Nó đã trưởng thành!” Con trai lớn của ông Chương chậm rãi đưa ông đến bên cạnh Tần Tri, ông nói.

Tần Tri nhìn ông, mỉm cười, cũng giơ tay đỡ ông.                              

Đêm Chương Nam Chính đến cảnh sát tự thú, ông bị đưa vào bệnh viện – máu không lên não được. May mắn, được cấp cứu kịp thời, ông bây giờ còn có thể tự do hít không khí, cũng còn đường sống, nhưng sau này không thể đi lại.

“Vâng, cháu nhìn mắt cậy ấy, thấy là đã trưởng thành lên nhiều.” Tần Tri nói chuyện với ông.

Ông Chương vui mừng. Dường như, phiên toà này mở ra đã vẽ một dấu chấm tròn kết thúc những bất hạnh của nhà họ Chương, tất cả có thể một lần nữa bắt đầu.                              

Lang Ngưng bỏ đi từ sớm. Cô ngồi ở toà án, nhìn người mà bóng dáng anh ta vẫn nằm trong đầu cô, không hề tương xứng. Không phải Chương Nam Chính, không phải Chương Nam Chính cô từng quen, không phải  Chương Nam Chính cô đã yêu.                              

Cứ như vậy, Lang Ngưng đứng lên, lặng lẽ rời khỏi phiên toà. Có thể đoán được là, con người Chương Nam Chính chính thức bị Lang Ngưng bóc trần.

Lang Ngưng vừa đi, vừa tự hỏi mình, “Người đàn ông đó, rốt cuộc cô yêu anh ta cái gì?”

Đầu cô trống rỗng, không thể cho mình một đáp án chính xác.                              

***

Quan Thục Di cuối cùng cũng yên tâm. Biết số phận của Chương Nam Chính, nàng buồn cho cha anh ta trong chốc lát. Nàng thật lòng mong Chương Nam Chính có thể thụ án cho tốt, sớm ra tù để cả nhà đoàn tụ.

Buông điện thoại, Quan Thục Di ghé vào siêu thị gần nhà, mua rất nhiều đồ ăn vặt. Nàng muốn hiểu rõ vấn đề, nên đến cô nhi viện một lần nữa.                              

Ba giờ chiều, Quan Thục Di mang vài món đồ chơi và đồ ăn tới đó.

Mở cửa vẫn là ông cụ hôm nọ. Khi Quan Thục Di nhìn thấy ông, ông cụ đang ôm một đứa bé ngồi trên những bậc thang phơi nắng. Nhìn thấy nàng, ông cười tủm tỉm, chào hỏi.                              

“Ông nhớ con, con là cô dâu mới đầu năm đến quyên tiền.”

Quan Thục Di cười ha ha, co chân, ngồi xuống cạnh ông cụ. Nàng đưa tay, muốn ôm đứa bé trong tay ông, hỏi: “Ông, đứa nhỏ này mấy tuổi?”                              

Cụ ông đưa đứa bé cho nàng, trả lời: “Hơn hai tuổi, là con trai.”

Quan Thục Di đưa đồ ăn vặt đậu cho thằng bé. Hai bàn tay nó bé xíu, vẫn cố gắng cầm cho hết đồ ăn trong tay nàng, miệng sốt ruột kêu,  “Ôi ô ô, mam mam …”.                              

Thật đáng yêu! Quan Thục Di mở gói bánh, bẻ thành từng miếng nhỏ cho nó ăn. Động tác ăn của thằng bé không khác gì những đứa trẻ khác, cái miệng nhỏ nhắn chóp chép linh hoạt.

Trên mặt nó, vết sẹo sau cuộc phẫu thuật trên vành môi bị hở bẩm sinh lặng lẽ trần thuật “tội lỗi“ của nó. Nó không hoàn hảo, cho nên bị vứt bỏ. Bây giờ thì nó khá tốt, như những đứa trẻ khác, có thể nói, có thể gọi, có thể hút, nhai và nuốt. Trừ một vết sẹo, thằng bé này không còn gì khác thường.                              

Ánh mặt trời ấm áp chiếu đầy những bậc thang, trên cầu trượt. Vài đứa nhỏ vì thế không ngừng leo lên thang trượt, bày đủ mọi tư thế, trượt xuống.

Một đứa bé không rảnh tay ở đằng sau những đứa khác, chỉ dùng hai tay cố gắng đẩy xe lăn đuổi theo bọn trẻ kia. Chúng phá ra cười, tiếng cười không hề khác những đứa trẻ bình thường.                              

“Chị tới lấy biên lai? Viện trưởng không có ở đây.” Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.

Quan Thục Di quay lại, người đàn ông luôn lạnh nhạt, nói chuyện sắc bén – anh Quách – đang nhìn nàng. Nàng vẫy tay về phía anh ta, cười tủm tỉm: “Hi! Tiểu Quách tử (bé Quách), chị tới tìm cậu.”

Mặt anh Quách dại ra, nửa ngày không phản ứng kịp. Tiểu Quách tử?

Đây là tình huống gì?                              

“Lại đây ngồi xuống. Chị muốn hỏi cậu một chuyện.” Quan Thục Di nhích mông qua một bên, chừa chỗ. Quần nàng quệt qua quệt lại, dám đã thành cái giẻ lau bậc thang cho người ta.

Anh Quách đương nhiên sẽ không ngồi xuống, anh ta đứng nơi đó hỏi: “Chị muốn hỏi gì?”

“Ừ, tôi muốn hỏi, những đứa trẻ lớn lên từ đây, họ đang làm gì? Có kết hôn không? Hạnh phúc hay không hạnh phúc? Có phải rất khổ……”                              

“Chị là phóng viên?”

“Tôi là kẻ thất nghiệp!”                              

Quan Thục Di đứng lên, vuốt bụng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Tôi đến nhờ anh giúp đỡ! Bởi vì, có lẽ tương lai tôi sẽ có một đứa con không thể nhìn ra những màu sắc trên thế gian này. Làm mẹ, tôi phải biết, nếu là một đứa trẻ không toàn vẹn, có phải đường đi của con tôi sẽ rất khó khăn không? Cuộc đời của nó sẽ gặp phải những trắc trở gì? Chuyện gì sẽ khiến nó hoang mang? Làm cách nào nó tự động viên bản thân? Mọi người sẽ cư xử với nó như thế nào? Đứa trẻ bị vứt bỏ, phải đối xử với nó thế nào mới có thể làm nó yêu cuộc sống, có cảm giác an toàn? Anh có biết, chồng tôi không có lòng tin vào đứa con do chúng tôi sinh ra. Anh ấy sợ đứa trẻ lại bước trên con đường của anh ấy, anh ấy thấy sự tồn tại của anh ấy là vô nghĩa, không cần phải kéo dài.”                              

Quách đồng chí ngẫm nghĩ, hỏi Quan Thục Di một cách nghiêm túc: “Chị khẳng định chị muốn sinh đứa bé? Chị khẳng định chồng chị sẽ đồng ý?”

Quan Thục Di phớt lờ, xua tay, “Tại sao lại không chứ? Vì sao lại không muốn? Tôi muốn có đứa bé này, đây là một sinh mệnh, không quan hệ với chuyện đồng ý.”                             

Vẻ mặt anh Quách bỗng trở nên dịu dàng một cách ngoài ý muốn, sự chua ngoa mang theo nỗi oán hận tự trong sâu thẳm dần dần tan biến. Anh ta ngồi trên bậc thang, cười rồi gât đầu, “Những đứa trẻ ở đây không ít, nhưng tôi biết chúng khá nhiều. Ngoài nơi này, tôi quen biết với nhiều người bạn khác cũng tàn tật như tôi. Bị vứt bỏ chỉ là một góc nhỏ, đại đa số những người cha, người mẹ sẽ có trách nhiệm, đều toàn tâm toàn ý nuôi nấng con mình. Tôi có thể giới thiệu nhiều người cho chị.”                              

Quan Thục Di đứng lên, cẩn thận trả đứa đứa trẻ lại cho ông lão giữ cổng. Nàng vui mừng nói: “Thật quá tốt! Tôi cần họ giúp.”

“Bọn họ đều là những người bình thường, chị khẳng định họ có thể giúp đỡ chị?”                              

“Trung Quốc một phẩy ba tỉ dân, trở thành vĩ nhân không được vài người sao? Tôi khẳng định, họ có thể giúp tôi.”

“Có vài người, vì thân thể tàn tật, sống được nhưng không phải rất giàu có. Vậy cũng có thể chứ?”

“Họ có vui không?”                              

“Đương nhiên, họ càng trân trọng mọi thứ, bởi vì mọi thứ có được không dễ dàng. Họ cố gắng sống, một chút hạnh phúc đối với họ mà nói sẽ là gấp bội, nên so với người bình thường họ vui hơn nhiều.”

“Vậy là đủ rồi, tôi muốn sự vui vẻ gấp nhiều lần ấy.”                              

***

Tần Tri cuối cùng cũng dành cho mình một khoảng thời gian nghỉ ngơi, gần đây, anh rất nỗ lực, lợi nhuận thu vào không ít, sự nghiệp cũng đã cao hơn một tầng. Rời nhà đã bốn tháng, những chuyện cần giải quyết đã xong. Lúc này, Tần Tri tự nhủ, anh phải về nhà, anh muốn về nhà, anh nhớ nhà.                              

Vì sao nhiều tháng liền anh không dám về nhà? Tần Tri sợ thói quen của anh làm hư anh. Sự nghiệp vừa bắt đầu, anh không dám về vì sợ rơi vào ấm áp. Anh hiểu bản thân, một khi về, anh sẽ không thể rời đi.

Bây giờ mọi chuyện đã ổn định, anh có thể an tâm về.                              

Ngô Gia Dương đưa Tần Tri vé máy bay đã đặt trước, anh ta còn mua một gói lớn hơi kỳ lạ, bảo Tần Tri mang theo. Khi anh lên máy bay, Ngô Gia Dương níu Tần Tri lại, nói một câu rất kỳ quặc, “Anh cả, chị dâu là người tốt, thật đấy! Tôi và Mã Bách Đông, Hách Dật Nguyên đều bảo, thế giới này tìm không thấy người nào tốt hơn chị đâu, chị dâu là tốt nhất.”

Tần Tri hơi ngây người, không rõ gã cấp dưới ngu ngốc này muốn bày tỏ cái gì. Anh nhìn Ngô Gia Dương, cầm hành lý trong tay anh ta, thở dài: “Ngô Gia Dương, chừng nào cậu mới có thể học được cách diễn đạt ý mình một cách rõ ràng? Cậu hơn ba mươi rồi phải không?”                              

Ngô Gia Dương nhướn mày, mặt anh ta luôn hiện vẻ vô tâm, nhưng hôm nay anh ta lại tỏ ra băn khoăn, lo lắng, khó làm, khó nói, hơi miễn cưỡng, như là muốn khuyên nhủ, muốn nói, nhưng không biết nói sao cho đúng, không biết bắt đầu từ đâu…… Loại cảm xúc này yêu cầu diễn cảm phải thật tài giỏi.                              

Tần Tri cảm giác thật khó tin, anh buông hành lý, nhìn cấp dưới, không nói được một lời, chờ người kia không nín được. tự mình nói ra. (nguyên văn: chờ người kia không nín được rắm, tự mình phóng xuất >_<)

Ngô Gia Dương cuối cùng không kìm nén nữa, anh ta rút từ túi ra một phong thư, và một gói to bằng giấy cứng như văn kiện của công ty, đưa cho Tần Tri bằng hai tay.                              

“Một tháng trước, em đi thăm chị dâu, chị nói, khi anh trở về, để anh xem cái này trước, hãy xác định có nên về nhà hay không.”

Vẻ mặt Tần Tri bồn chồn. Anh nhận gói giấy, đang muốn hỏi anh đây là chuyện gì, Ngô Gia Dương đã chạy trối chết.                              

Mã Bách Đông, Hách Dật Nguyên, Ngô Gia Dương, Trần Ích Trí trốn ở một góc sân bay, nhìn anh cả trong nhà lọt miệng cống.

Hách Dật Nguyên hỏi: “Ai quản công ty?”                              

Trần Ích Trí ném vé vé máy bay trong tay, nói: “Bảo Thi Hạo Khánh trở về mà coi. Còn cái gì quan trọng hơn hạnh phúc của anh cả đâu?”

Mã Bách Đông nhìn bóng dáng Tần Tri xa dần, đứng thẳng lưng: “An tâm, tôi thấy các anh đúng là chuyện bé xé ra to. Anh cả chỉ nghe Quan quả táo. Tôi khẳng định bỏ không được.”                              

Vẻ mặt Ngô Gia Dương khinh bỉ trừng mắt nhìn anh ta, “Anh biết cái rắm, anh cả ngang ngược lắm! Anh không đi tôi đi. Tôi không thể nhìn anh cả không xong lần nữa. Anh cả không có nhà, chúng ta còn cái rắm, ăn không khí đi.”                              

Trần Ích Trí vỗ vai Ngô Gia Dương, vẻ mặt thưởng thức. Ông rất ít khi tán thưởng người này, nhưng hôm nay, ông thấy mình cần khen ngợi anh ta một chút, “Chúc mừng cậu, Ngô Gia Dương, cậu lĩnh hội được đạo lý này, coi như đã đạt đến trình độ tuyệt hảo, xứng đáng là người có cấp bậc ở thôn hạ lưu!”                              

Ngô Gia Dương không hề tỏ thái độ đắc ý một cách khác thường. Thứ mà Quan Thục Di đưa Tần Tri, túi giấy đó không dán lại, anh ta lén lút nhìn, vừa thấy, người luôn không có đầu óc như anh ta hoàn toàn rung động.