Từ bên ngoài cửa chính của biệt thự, hai chàng trai tất tả chạy vào, miệng thở hổn hển không thành hơi, liếc nhìn qua trạng thái trước mắt, rồi lao như bay về phía ông nội.
“Ông… thấy sao rồi?”
“Không sao.” Lạc Viễn Thành gắng ngồi thẳng dậy, dùng tay ra hiệu mình vẫn ổn.
Bầu không khí lại một lần nữa chìm trong yên lặng, cảm giác như chỉ cần thở nhẹ cũng đủ để đóng băng tất cả mọi thứ.
Sau một thoáng chịu đựng, cuối cùng Lạc Viễn Thành vẫn không thể ráng nổi nữa, ông trực tiếp ngã nhào xuống, ôm lấy thắt ngực đau đớn, sắc mặt tím tái như không có giọt máu nào chảy qua.
Xe cấp cứu đưa ông tới bệnh viện, mặc dù đã được cấp cứu kịp thời nhưng ông vẫn chưa tỉnh lại. Sức khoẻ ông vốn đã rất yếu, nay lại bị kích động quá đà, khiến cơn đau tim bộc phát nghiêm trọng, có nguy cơ bị đột quỵ.
Lạc Hạo Đình lặng ngắt ngồi ở dãy ghế nơi hành lang cạnh phòng cấp cứu, đôi bàn tay bưng lấy mặt, lòng trồi lên cơn đau đớn khôn nguôi.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, anh đã mất đi quá nhiều thứ.
Tất cả đều là nghiệp do anh gây ra, tại sao lại bắt người thân của anh trả!
Là do anh, do anh vô nhân tính khiến vợ phải tuyệt vọng ly hôn. Là do anh, do anh không làm rõ những hiểu lầm với chú hai, mới khiến ông ấy thấu hận tới mức mù lẫn. Là do anh, do anh không chăm sóc tốt cho ông, lại luôn để ông phải lo lắng tới mức ngã bệnh.
“Nếu ông mà xảy ra chuyện gì là do mày cả.” Lạc Phong Phú hung hăng lao tới, nắm lấy cổ áo lôi anh dậy, giương to mắt nhìn anh, như muốn giết chết anh ngay lập tức.
Thấy vậy, Lạc Xuyên vội vàng cản lại, nói thực lòng, người đứng ở giữa chưa bao giờ là dễ dàng.
Cổ áo sơ mi xộc xệch cũng chẳng thèm bận tâm, Lạc Hạo Đình đứng sững một thoáng rồi lại bơ phờ ngồi bệt xuống, linh hồn anh dần bị vắt kiệt.
Anh làm gì có tư cách trách khứ ai, vì chính anh cũng đã từng là người như thế, thống hận một cách dốt nát, đả thương người anh yêu một cách ngu xuẩn, đẩy cô vào bước đường khổ sở nhất, cùng quẫn nhất.
Một mình anh cứ thẫn thờ ngồi ở đó rất lâu, gió lạnh thổi tới thẩm thấu vào từng thớ da thịt, nhưng vẫn chẳng thể nào sánh bằng sự băng giá nơi trái tim anh.
Dường như từng mảng kí ức liên tiếp ùa về, từ những ngày tháng hạnh phúc trước khi kết hôn, cảm giác giống như mộng cảnh, đẹp, rất đẹp, cực kì đẹp.
Lần đầu anh gặp cô, là trong một bữa tiệc dạ hội thời trang, khi ấy cô diện chiếc đầm tím hồng lấp lánh, giống như một viên pha lê đá quý, luôn rực sáng giữa đám đông. Cô mang một vẻ kiêu sa và thuần khiết, đặc biệt hơn rất nhiều so với những cô gái khác.
Ánh mắt cô long lanh như giọt sương ban mai, không hề chứa tạp chất, tựa hồ có khả năng hút hồn người đối diện, giống như chứa thuốc phiện, nhìn một lần cứ muốn có cả đời.
Khoảnh khắc chạm vào đôi mắt đẹp ấy, trái tim chết lặng bao năm của anh đột nhiên loạn nhịp, giống như tan thành nước sau bao năm bị đóng băng. Vì yêu, vì hận, hai thứ ấy giống như hai phái chính tà, hằng ngày cứ đeo bám lấy linh hồn anh, ác chiến mãnh liệt khiến tâm thần anh phân liệt.
Trước kia, đã rất nhiều lần anh trở nên lơ đãng, mất tập trung, giống như thể bị hình bóng cô quẩn quanh, khi ấy, anh cứ nghĩ đó chỉ là do thống hận, do anh muốn nhanh chóng đạt được mục đích, nhưng giờ đây thì anh mới hiểu, thì ra đó chính là yêu.
Là anh đã yêu cô, yêu từ rất lâu rồi, chỉ là do anh luôn phủ nhận, không dám chấp nhận, cho nên mới đánh mất cô.
Cười khổ trong lòng, nếu như anh đủ tỉnh táo hơn, đủ can đảm hơn, thì giờ đây bi kịch đã không xuất hiện. Còn bây giờ, anh nào dám cầu mong được tha thứ, vì anh thừa biết, là mình đã vô nhân đạo như thế nào, là bản thân anh không đáng để cô mủi lòng thương hại.
Từng cơn gió hiu hắt thổi qua, cuốn bay bay mái tóc anh, tạt hơi lạnh lên gương mặt anh tú đang chìm trong cơn mê buồn khổ.
Trời tản sáng, Lạc Viễn Thành tỉnh lại sau một đêm dài hôn mê.
“Ông thấy sao rồi?” Lạc Hạo Đình và Lạc Xuyên đồng cất lời hỏi.
“Ta không sao. Đình, ở đây đã có Xuyên với chú con rồi, mau đi tìm cháu dâu về đi.” Yếu ớt cất lời, từng chữ từng chữ hoà trong hơi thở nặng nề. “Ta nói cho cháu biết, ta chỉ công nhận một đứa cháu dâu ấy thôi, nếu cháu không dẫn được nó về, thì cháu cũng đừng mang họ Lạc nữa, mà đổi thành họ Ngu luôn đi.”
Lạc Xuyên đứng cạnh mím chặt môi, gương mặt quỷ dị, giống như nghẹn cười.
Trạng thái của Lạc Hạo Đình lại hoàn toàn ngược lại, anh đứng yên như tạc tượng, mặt nhăn mày nhó, sâu trong đôi mắt thần sầu là một hố đen huyền bí, ẩn duật bao nỗi mất mát, bi thương. “Cháu thực sự đã biết lỗi rồi, nhưng mà chắc gì cô ấy đã chịu tha thứ cho cháu.”
“Đương nhiên là không chịu rồi.” Ánh mắt Lạc Viễn Thành như đuốc lửa hồng, hừng hực tức giận, chỉ muốn thiêu rụi thằng cháu trai thẳng đuột trước mặt. “Cháu không biết tự mình theo đuổi lại nó sao?”
Thấy ông ho liên tục, Lạc Xuyên bèn đẩy Lạc Hạo Đình đi khỏi. “Anh… mau đi đi… bây giờ ông không muốn nhìn thấy mặt anh đâu! Trước khi anh mang được chị dâu trở về thì đừng tới đây, càng khiến ông bệnh nặng thêm thôi!”
“Ơ này… lỡ như cả đời cô ấy không tha thứ cho anh thì sao?” Lạc Hạo Đình cứng người tại chỗ, như vô hồn lạc lối, khiến lời nói cũng bị cứng ngắc theo, trong đôi mắt chim ưng thoáng qua tia mất mát.
“Thế thì anh chuẩn bị sẵn tâm lí ra khỏi hộ khẩu Lạc gia đi. Hơn nữa, anh cũng nên chuẩn bị một cái tên mới hợp với họ Ngu của mình đi.” Nói xong, Lạc Xuyên lạnh lùng đóng rầm cửa lại.
Nhếch mép môi cười nhạt, anh làm gì còn tư cách để được ở cạnh cô nữa chứ!
Lững thững rời đi, lạc bước trong màn sương đặc quánh, anh như người vô hồn, chỉ biết đi về phía trước, mà không hay là mình phải đi nơi đâu!
Giữa trời đất bao la, dòng người tấp nập, anh biết tới nơi nào để tìm kiếm bóng hình cô.
“Chủ tịch, anh mau lên xe đi, sương sớm lạnh dễ bị cảm lắm!” Châu Triệt mang theo ô chạy tới, nối theo bước chân Lạc Hạo Đình, trên đỉnh đầu anh, một mảng đen phủ kín, sương không còn chạm tới tóc anh, nhưng không gian ngột ngạt này khiến anh không thở nổi. “Cậu quay về trước đi, tôi muốn ở một mình.” Chân vẫn bước, anh vẫn đi, ánh mắt nhìn về trước, chỉ hắt lại một giọng nói âm trầm cho Châu Triệt, rồi dần khuất sâu trong màn ánh sáng chưa tỏ, dáng hình cao gầy xiêu vẹo, như bị ai đó đánh cắp linh hồn, từng mảnh trái tim vụn vỡ rơi xuống, khiến thâm tâm anh dần nguội như tro tàn.
Đàn ông nghĩ, cho dù có đi bao xa, đi thế nào. Phụ nữ vẫn phải chờ đợi, và cái nơi gọi là nhà sẽ không bao giờ đi đâu mất, đúng là nhà không chạy được mất, nhưng nhà có thể thành nhà hoang, hoặc đổi chủ.
Không có ai có nghĩa vụ phải chờ đợi ai, cũng không ai có thể mãi ngồi ở một nơi để chờ đợi một người.