Thở dài rồi lại thở dài, nỗi đau tràn ngập trong lục phủ ngũ tạng của cô, giống như sắp di căn lên não bộ.
Bắt cô tới Lạc Thị, khác gì đẩy cô sa vào miệng cọp, nhưng cô cũng không thể mất đi công việc, thời buổi này kiếm việc cực kì khó, hơn nữa, còn là công việc mà cô khá yêu thích lại càng khó hơn.
Ủ dột thu dọn đồ đạc, sắc mặt cô chẳng khác gì cái xác ướp, trắng bệch lại lạnh tanh.
Nghĩ tới thẻ tín dụng đang ở mức con số âm, số tiền nợ Lạc Hạo Đình còn chưa trả, lại thêm tiền ăn ở hàng tháng, lòng cô truyền tới một tia xót xa, cô cũng đâu thể cứ dựa vào Tôn Nguyệt Di mãi như thế!
Chỉ là cô không hiểu, vì sao phải là cô?
Rõ ràng trong đội ngũ được điều chuyển đều là những người rất chuyên nghiệp, lại dày dặn kinh nghiệm, còn cô, vào công ty chưa tới một ngày, còn chưa đâu vào đâu, đã được giao trọng trách lớn trên vai, cô thật sự không tin tưởng vào khả năng thích ứng của bản thân một chút nào! Lỡ như làm gì sai, thì có lẽ cô chỉ còn nước dâng cái mạng nhỏ này lên cho người ta luôn mất.
Theo như chỉ thị, đội ngũ thiết kế quảng cáo độc quyền sẽ bắt đầu tới Lạc Thị nhận việc ngay trong chiều hôm nay. Tô Uyển Ân thở dài trong lòng, cô thực không rõ là mình được nhận vào J&T hay Lạc Thị nữa.
Sau mười lăm phút di chuyển bằng xe hơi, đoàn bốn người J&T đã có mặt tại tập đoàn Lạc Thị- một tập đoàn thương mại lớn nhất nhì của thành phố. Kinh doanh rộng rãi, các mặt hàng đa dạng, sản phẩm mới được ra mắt thường xuyên, vì thế, Lạc Thị rất cần có một đội ngũ thiết kế quảng cáo chuyên nghiệp, nhằm quảng bá rộng rãi tất cả các sản phẩm tới tay người tiêu dùng.
“Xin chào, tôi là Lạc Xuyên, trưởng phòng phát triển của Lạc Thị. Rất hân hạnh được đón tiếp các vị.”
Vì Lạc Hạo Đình có cuộc họp quan trọng, không thể đích thân đón tiếp đoàn người J&T, đành phân phó cho Lạc Xuyên ra mặt.
Lạc Xuyên lần lượt bắt tay từng người một, tới vị trí của Tô Uyển Ân, anh ta đột nhiên khựng lại, nụ cười vụt tắt, gương mặt ôn hoà trở nên cứng đờ, trong mắt loé lên tia sáng vô hình, nhưng không một ai đoán ra được ý niệm trong suy nghĩ của anh ta. “Chị…”
Tô Uyển Ân giật mình, cô như thiêu thân lao tới, nắm lấy bàn tay Lạc Xuyên, bắt tay một cái, rồi cố ý nhướng người sát về phía anh ta hơn, hạ nhỏ giọng đủ để hai người nghe thấy: “Xin hãy làm như không biết tôi.”
“Chột dạ à…” Lạc Xuyên cuối cùng cũng tiêu hoá được lượng thông tin trước mặt, làn môi cong lên như vừa cười, cố ý trêu chọc Tô Uyển Ân.
“Nghiêm túc. Bây giờ chúng ta là đối tác đó.” Tô Uyển Ân liếc xéo, cái nhìn sắc lạnh, rạch ngang qua gương mặt tuấn mỹ của Lạc Xuyên, khiến anh ta nhanh chóng thiết lập lại dáng vẻ nghiêm túc, thực ra, trong lòng đang rất hứng thú, anh ta muốn xem xem rốt cuộc Lạc Hạo Đình muốn làm gì.
Cười thầm trong lòng, Lạc Xuyên hơi nhướng mày, đăm chiêu trong suy nghĩ, tản băng Lạc Hạo Đình nay cũng biết sợ rồi sao? Không kiên nhẫn nổi nữa à… Chẳng trách gần đây lại thường xuyên vắng mặt ở công ty, thì ra là… đang nghĩ trăm phương nghìn kế để kéo chị dâu về bên cạnh.
Cái gì mà quảng cáo độc quyền? Hoàn toàn không phải là phong cách của anh.
Nhưng mưu kế này quả nhiên sâu xa, vừa có thể tiết kiệm thu chi, vừa có người đẹp ở bên cạnh, quả nhiên là Lạc Hạo Đình, phải nói là quá cao thâm!
Nơi làm việc của họ được xếp đối diện với phòng chủ tịch Lạc, đặc biệt là bàn của Tô Uyển Ân, chỉ cần nhìn thẳng qua hai tấm kính, là có thể nhìn thấy nhau.
Mặc dù khó chịu trong lòng, nhưng Tô Uyển Ân mặc nhiên không dám kêu ca, bởi vì, cô là người mới, thấp cổ bé họng, lại không có tài năng gì nổi trội, chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận số phận nghiệt ngã này.
Đúng lúc đó, Lạc Hạo Đình vừa kết thúc cuộc họp quay trở về, anh dừng bước trước cửa, quắt mắt nhìn sang phía đối diện, làn môi cong lên nụ cười thoả mãn.
Đối tác cũng được, vợ cũ cũng được, chỉ cần cô không rời khỏi tấm mắt anh, là đủ.
Tâm tình của chủ tịch hôm nay khá tốt, khiến bầu không khí của Lạc Thị trở nên dễ thở, thi thoảng lại có người trộm thấy, ánh mắt bất bình thường của Lạc Hạo Đình hướng về phòng làm việc của đối tác, ánh mắt ngập tràn sự nhu tình và dịu dàng, và còn vụt qua nụ cười ngốc trên đầu môi.
Oanh một tiếng, như sấm đánh ngang đầu, Châu Triệt và tất thảy nhân viên phòng chủ tịch bị doạ cho kinh hồn, khi anh cười còn đáng sợ hơn lúc anh lạnh lùng, trạng thái này thật sự không quen mắt một chút nào.
Tản băng nghìn năm sắp tan chảy rồi chăng?
Vì tình yêu chăng?
Là giám đốc Trương Thu Phong hay là cô trợ lý nhỏ Tô Uyển Ân?
Một người là khí chất bất phàm, một người là thuỳ mị uyển chuyển, dù là ai trong số họ, khi sánh vai bên người đàn ông tuấn duật uy mãnh như Lạc Hạo Đình, cũng rất sánh đôi.
Chỉ mình Châu Triệt biết… Nhưng anh ta nào có lá gan dám tiết lộ bí mật của sếp, thật lòng, anh ta còn muốn yên ổn làm việc ở Lạc Thị thêm vài năm nữa.
Tiếng đàm tiếu nhanh chóng lan rộng ra khắp các phòng, ai ai cũng tò mò người phụ nữ được sếp tổng để mắt tới, cũng có không ít lời phỏng đoán cá nhân, biến Lạc Thị trở thành khuôn trang chợ đầu mối buôn bán chuyện mật của chủ tịch.
Cánh cửa phòng đối tác mở toang, Tô Uyển Ân muốn đi pha tách cà phê, lại vô thức ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, vô tình chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh, sắc mặt cô chợt loé lên tia bối rối, luống cuống quay đi.
Thấy cô rời đi, anh cũng bất giác theo phía sau, họ cùng lúc rẽ vào phòng chờ.
Thân ảnh cao lớn đứng dựa lưng vào tường, trầm lặng nhìn dáng vẻ chăm chú pha chế của cô, bất giác khoé môi cong lên một đường cong rực rỡ, mà đến chính anh cũng không thể nhận ra là mình vừa mới cười.
Dáng vẻ điềm đạm, dịu dàng, đáng yêu của cô gái anh yêu xuất hiện trước mắt anh, khiến tâm tình anh mềm mại như nước, tựa hồ như căn phòng ấy là thế giới riêng của hai người, tuyệt nhiên tràn ngập không khí hạnh phúc. Nhưng, cơn mơ hạnh phúc thường không kéo dài được lâu, Tô Uyển Ân đột nhiên xoay người, giật mình vì sự xuất hiện của Lạc Hạo Đình ở phía sau lưng. Theo bản năng tự vệ, cô lùi về sau, hai tay chống lên mặt bàn đá cẩm thạch, vô tình chạm tới ly cà phê, rung lên một tiếng động, những giọi cà phê nâu đen bung ra, tung toé bay lên đôi tay trắng nõn của cô.
“Á…” Trên những đốt ngón tay thon dài của cô, bắt đầu xuất hiện vết đỏ, cô bị bỏng rồi!
Đúng lúc đó có một bàn tay vòng qua người cô. Nhẹ nhàng nhưng tốc độ lại rất nhanh, chỉ sau một cái chớp mắt, cô đã bị bế tới trước bồn rửa. Tách một tiếng, nước ào ào chảy ra, rơi vào tay Tô Uyển Ân. Sự mát rượi của nước làm dịu đi cơn đau trên từng đốt ngón tay của cô.