Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 1: Còn trẻ phải ăn chơi



Trời mưa, màn đêm của thành phố S giữa cơn mưa bụi có vẻ vô cùng âm u, trên đường vẫn ngựa xe như nước trong thành phố huyên náo phồn hoa.

Nhưng có lẽ, khung cảnh trong căn nhà họ Thẩm còn âm u hơn cả bầu trời đêm kia.

Ông cụ Thẩm Nguyên gõ cây gậy thật mạnh xuống nền nhà, khiến cả đám người giúp việc, ai nấy đều sợ sệt, lập tức đóng băng mọi hành động của mình lại. Im thin thít. Như thể chỉ cần gây ra một tiếng động nào đó thôi liền bị phạt chết vậy.

Thẩm Tư Hoàng ngồi một bên cũng không tránh khỏi khó xử trong lòng, rất muốn giúp đỡ đứa em gái ngốc nghếch đang bị phạt quỳ kia, nhưng căn bản là không thể.

Đây là ông nội của họ, là gia chủ của cả nhà họ Thẩm, chính vì thế luôn toát trên mình phong thái uy nghiêm, lạnh lùng, khó mà đoán được ông cụ đang nghĩ gì trong đầu.

" Thẩm Nhược Giai, con đã biết lỗi của mình chưa? " ông cụ Thẩm quát lớn, sau đó một tràng ho liền ập tới. Sức khoẻ của ông vốn không tốt, bác sĩ cũng nói đợt này phải giữ cho cơ thể luôn trong trạng thái ôn hoà, ổn định, không được tức giận, nhưng biết phải làm sao , trong khi ông lại có đứa cháu gái hết sức ham vui không chịu nghe lời này đây?

Thẩm Nhược Giai mặc dù bị phạt quỳ, nhưng vẻ mặt rõ ràng là không biết hỗi lỗi, ngược lại còn phân bua lý lẽ với ông cụ: " Ông nội, con không cảm thấy mình sai! Giờ con đã lớn rồi, có thể tự do làm những gì bản thân muốn làm! Chính ông cũng nói là sau khi tốt nghiệp, ông sẽ không ngăn cấm việc con làm! "

Thẩm Nguyên lại càng tức giận hơn, vung gậy lên định đánh, nhưng cuối cùng lại buông xuống vì không nỡ làm cháu gái mình bị thương, ông vẫn mang bộ mặt nghiêm nghị: " Ông không cấm, nhưng làm sao con có thể ra vào cái nơi gọi là vũ trường đó? Thẩm Nhược Giai, con cũng biết bản thân mình lớn rồi, cũng phải biết suy nghĩ việc gì nên làm và việc gì không nên làm! "

Thẩm Nhược Giai bĩu môi lí nhí trong lòng: " Do ông còn suy nghĩ cổ hủ thôi, chứ xã hội hiện đại, nơi đó cũng coi như là ra vào để giải trí, vui chơi với bạn bè... "

Chỉ trách là tai ông cụ quá thính, từng câu từng chữ ông đều nghe thấy được.

" Con nhóc này sao lại không nói lý lẽ như vậy... Khụ khụ...."

" Ông nội, ông bình tĩnh, con thấy muộn rồi ông lên nghỉ ngơi đi không lại ảnh hưởng đến sức khoẻ! Còn Nhược Giai cứ để con khuyên bảo nó! " Thẩm Tư Hoàng lo lắng đỡ lấy ông cụ, sau đó ra hiệu cho quản gia đứng bên cạnh: " Nhờ chú đưa ông cụ về phòng! "

" Tôi biết rồi, cậu chủ! "

Ông cụ tức giận, buông lại vài câu mắng mỏ: " Là con quá nuông chiều nên Nhược Giai mới hư như vậy! Giá mà con bé chỉ cần hiểu chuyện bằng một phần muời con thì tốt rồi! Hừ, ông không thèm quản nữa! " rồi rời đi cùng người quản gia.



Thấy bóng dáng ông khuất dần, Thẩm Nhược Giai ngó nghiêng rồi phủi phủi tay đứng dậy, trách móc vài câu: " Đau hết cả chân, ông lại bắt mình quỳ lâu như thế! "

Thẩm Tư Hoàng thở dài nhìn cô: " Em biết ông mắng em cũng chỉ là muốn tốt cho em mà phải không? Thực sự ông nội lo rằng vào mấy nơi kiểu vậy, ngộ nhỡ em gặp phải kẻ xấu rồi không chống đỡ nổi thì làm sao? Vả lại cũng ảnh hưởng xấu tới hình tượng của em nữa! "

Thẩm Nhược Giai phụng phịu nói: " Em biết là ông lo cho em! Nhưng anh thấy đó, bây giờ thời đại phát triển, người người nhà nhà, đến mấy đứa nít ranh mới 18 tuổi còn vào đó thì có làm sao đâu..."

" Nhược Giai, em đúng là cứng đầu! " Thẩm Tư Hoàng cốc nhẹ vào đầu cô một cái, cười phì: " Em lớn rồi, phải suy nghĩ trưởng thành một chút! "

Thẩm Nhược Giai ôm đầu nhăn mày: " Một ông chú sắp bước sang tuổi 30 như anh thì hiểu cái gì về giới trẻ bọn em! "

Tuổi tác đúng là mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Thẩm Tư Hoàng mà.

" Con nhóc này, em còn dám lấy tuổi của anh ra để nói? "

" Xùy! Em còn lạ gì ông nữa. Ông nội là muốn em trở thành một thanh niên chính trực, ngoan hiền như anh, sau đó cùng anh tiếp quản sản nghiệp Thẩm gia còn gì. "

" Điều đó không tốt ư? Sản nghiệp Thẩm gia lớn như thế, một mình anh gồng gánh không nổi, em cũng tốt nghiệp bằng giỏi, lại nhiều chứng chỉ quốc tế, còn không mau gia nhập công ty giúp anh một tay đi? " Thẩm Tư Hoàng nhướn mày nhìn cô.

Thẩm Nhược Giai lập tức lắc đầu: " Em mới không muốn, như vậy quá gò bó, em tuổi còn trẻ còn phải ăn chơi, tiếp quản công ty để mau già như anh à? "

Thẩm Tư Hoàng tự luyến đáp lại một câu: " Có ai già mà đẹp trai nhiều tiền như anh không? "

Ánh mắt Thẩm Nhược Giai đầy khinh khỉnh đặt trên người anh: " Nếu vậy thì anh sớm đã có bạn gái rồi! Chứ không phải ế suốt 30 năm! Đều nhờ những chiến tích của em mà ông nội mới không để ý đến chuyện kết hôn của anh đấy! Nếu không, anh sớm đã bị đem ra liên hôn gia tộc rồi! "

" Rồi rồi, cảm ơn Thẩm cô nương xinh đẹp! " Thẩm Tư Hoàng đùa cợt xoa đầu cô.

Thẩm Nhược Giai đầy ghét bỏ nhanh chóng né ra chỗ khác: " Hỏng tóc em bây giờ! "



Sau đó chợt nghĩ ra gì đó, Thẩm Nhược Giai vỗ hai tay vào nhau, ánh mắt sáng quắc như vớ được vàng, mặc dù cô sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi.

" À đúng rồi, anh trai, anh còn nhớ cô bạn Thư Nghi hồi trước hay gặp không? "

Thẩm Tư Hoàng nhíu mày: " Thư Nghi? À, bạn thân của em đó hả? Thì sao? "

Thẩm Nhược Giai đột nhiên nhoẻn miệng cười đầy gian mãnh: " Nó bảo nó để ý anh lâu rồi, muốn nhờ em làm cầu nối cho hai người, vừa vặn anh trai của em cũng đang ế không có ai hốt. Hay là anh làm quen với cậu ấy đi? "

Thẩm Tư Hoàng từ chối thẳng thừng: " Nói với con bé là anh xin phép từ chối nhé, người trẻ như các em anh không hoà nhập nổi! "

Thẩm Nhược Giai im lặng một hồi, nhìn chằm chằm anh trai mình. Thấy ánh mắt Thẩm Tư Hoàng xao động, Thẩm Nhược Giai cũng đoán ra được gì đó, nhún vai: " Thôi được, nếu anh không thích thì em cũng sẽ không ép! "

Thẩm Tư Hoàng nghi hoặc, Thẩm Nhược Giai lại dễ dàng từ bỏ thế ư? Không giống tác phong thường ngày của con bé cho lắm.

Ngay sau đó, Thẩm Nhược Giai lại nói thêm câu nữa: " Chắc là anh đã có người mình thích rồi nhỉ? Và anh đang đợi chị ấy sao? "

Đồng tử Thẩm Tư Hoàng giãn nở.

" Vậy là đúng rồi! " Thẩm Nhược Giai cười híp mắt, hỏi tiếp: " Là chị Trình An Nhã đúng không? "

Thẩm Tư Hoàng trước nay không giỏi nói dối, suy nghĩ trong đầu anh đều hiện rõ trên gương mặt bối rối kia.

" Anh đừng nghĩ em trẻ con nên không biết gì, có khi em lại biết hết đấy! Vậy anh trai cố lên ha, đã đợi đến tuổi này rồi, thì cố gắng mà theo đuổi chị ấy cho bằng được đi! Em buồn ngủ rồi nên về phòng trước đây! "

Thẩm Tư Hoàng cười bất lực, bàn tay phẩy phẩy: " Được rồi, Thẩm cô nương ngủ ngon! "

Em gái anh đúng là cái gì cũng có thể nhìn thấu, bởi vậy ông nội mới từng bảo anh : "Thẩm Nhược Giai chắc chắn sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho con sau này! " Giờ thì anh mới hiểu được câu nói đó của ông cụ Thẩm.