Trong đại sảnh trang hoàng lộng lẫy, âm nhạc du dương, tuấn nam mỹ nữ đứng thành từng tốp nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.
Bữa tiệc sớm đã bắt đầu, Thư Nghi, Lục Triết còn có Lục Lệ Thành đều đông đủ có mặt. Nhưng có điều chủ nhân bữa tiệc là Thẩm Nhược Giai lại không thấy đâu.
Ông nội Thẩm sốt ruột quay ra hỏi Thẩm Tư Hoàng: " Nhược Giai đâu? Sao mãi đến giờ vẫn chưa thấy con bé? "
" Chắc vẫn đang chuẩn bị trang phục... để con lên xem thế nào! "
Lục Triết cách đó không xa, kéo theo hai người kia lại gần, lên tiếng nói: " Thẩm đại ca cứ ở đây tiếp khách! Để bọn em đi gọi cậu ấy! Dù sao bọn em cũng là bạn, nên anh không cần lo lắng! Vả lại hiện tại đều là khách quý, anh vắng mặt cũng không hay! "
Thẩm Tư Hoàng cảm thấy lời này của Lục Triết rất có lý, anh gật đầu để họ lên lầu.
Lên lầu hai, khi tới một ngã rẽ, Lục Triết lên tiếng nói: " Tiểu Thành, em đi hướng đó đi, anh với chị Thư Nghi đi hướng này! "
Thư Nghi nhướn mày khó hiểu: " Không phải hướng đó là- ưm." cô còn chưa nói hết câu liền bị Lục Triết bịt miệng lại kéo đi.
Lục Lệ Thành mặc dù đây là lần đầu tiên cậu tới đây, thế nhưng Lục Triết lại để cậu đi kiếm Thẩm Nhược Giai một mình thế này, hình như có hơi lạ đúng không? Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Lục Triết rất chân thành, bản thân cậu cũng không nghĩ nhiều nữa mà đi theo hướng anh đã chỉ.
Kéo Thư Nghi đi theo, cảm thấy khoảng cách đủ xa, anh mới chịu buông cô ra.
Thư Nghi có hơi tức giận chất vấn Lục Triết: " Lục Triết, cậu làm cái gì vậy? Hướng đó là phòng của Nhược Giai, sao cậu lại chỉ em cậu đi theo hướng đó, còn kéo tớ đi theo cậu về hướng này? "
Lục Triết bất ngờ hỏi lại Thư Nghi: " Thẩm Nhược Giai chưa nói gì cho cậu biết hết sao? "
" Nói gì?"
" Cậu ấy thích tiểu Thành, em trai tớ! "
Thư Nghi như một đứa ngốc, đứng hình một vài giây. Thẩm Nhược Giai có nói rằng có người thích, nhưng cô không ngờ người Thẩm Nhược Giai thích lại là Lục Lệ Thành! Cái này... có phải gọi là lái phi công không? Không ngờ gu của Thẩm Nhược Giai lại là kiểu vậy, đúng là chuyện lạ có thật mà.
" Vậy cho nên... cậu làm như vậy là để giúp hai người họ? "
Lục Triết tự hào gật đầu: " Chính xác! "
" Tớ biết vì sao Nhược Giai đặt biệt danh cho cậu là cẩu rồi! "
" Vì sao? " Lục Triết mặt trông ngu ngu hỏi Thư Nghi.
Thấy vẻ mặt này của anh, Thư Nghi rất không muốn trả lời. Giờ cô lại nghĩ lại, sao mình lại đi thích một tên ngốc như vậy chứ?
Thẩm Nhược Giai đứng trong phòng, trước mắt cô là một bộ lễ phục màu đen, đen thần bí, trọn bộ lễ phục không có bất kỳ trang trí dư thừa, chỉ là vạt áo dùng tua ra rủ xuống tự nhiên làm điểm xuyết, cao quý ưu nhã phảng phất giống như thiên nga đen.
Mặc lễ phục vào, nào biết khi kéo lên lại là một sai lầm.
Thời điểm kéo khóa, Thẩm Nhược Giai dùng lực quá lớn, một nắm tóc cũng bị kéo vào, đau đến làm cô hít khí: "A!!!"
Nghiêng đầu, muốn xem xét tình huống, bất đắc dĩ bị kẹt lại giữa lưng, căn bản là cô không nhìn được.
Thẩm Nhược Giai nhíu lông mày, tiếp tục bị khóa kéo dày vò.
Hành lang ngoài phòng, Lục Lệ Thành đi từng bước tới bên này, vừa tới trước cửa phòng Thẩm Nhược Giai, cửa phòng hơi hé, Lục Lệ Thành mới ngó vào, thấy cô đưa lưng về phía mình cùng với một màn đấu tranh với khóa kéo, kèm theo tấm lưng trắng đẹp đến lóa mắt.
Cả gương mặt Lục Lệ Thành đỏ bừng, ngượng đến bốc hơi trên đỉnh đầu, cậu vừa xoay người muốn rời đi thì không may gây ra tiếng động.
" Thím Chu? Là thím phải không? Ai da thím ơi, giúp con với! Khóa váy của con bị kẹt mất rồi! "
Sở dĩ Thẩm Nhược Giai nghĩ là Thím Chu là bởi hiện tại bữa tiệc đang diễn ra, tất cả mọi người đều ở dưới sảnh, thím Chu luôn lo lắng cho cô, nên có lẽ lên đây để xem tình hình cô thế nào.
Yết hầu Lục Lệ Thành khẽ chuyển động, toàn thân cậu lại như đóng băng lại, ánh mắt nhìn xuống tấm thảm dưới chân, không biết bản thân nên làm gì lúc này. Trong lòng cậu thầm cầu cứu anh trai. Nhưng bản thân lại không biết rằng, Lục Triết bên kia đang vui vẻ trò chuyện tán tỉnh với Thư Nghi, đâu có nhớ gì tới cậu bên này.
" Thím Chu, mau giúp con với, con đau quá! "
Nghe thấy giọng nói rất thành khẩn của Thẩm Nhược Giai, cộng thêm dáng vẻ chật vật lúc này của cô, Lục Lệ Thành chưa bao giờ cảm thấy khó xử như lúc này... hay là chạy đi gọi Thư Nghi tới giúp đỡ?
Đúng lúc muốn rời đi, Thẩm Nhược Giai một lần nữa lên tiếng gọi lại: " Thím, thím mau vào đây giúp con! Tóc của con sắp đứt rồi, đau quá ạ! "
Lục Lệ Thành nuốt một ngụm nước bọt, mở cửa, nhắm mắt lại, hai tay khua khua tìm đường.
Đến gần Thẩm Nhược Giai, ngón tay khẽ chạm vào da thịt mịn màng của cô, cả người Lục Lệ Thành căng cứng giống như chú mèo xù lông, cậu cố áp chế hai bàn tay đang run rẩy lại, giúp cô gỡ tóc bị kẹt ra.
"Được không thím?". Thẩm Nhược Giai căn bản không biết phía sau là tình huống như thế nào, cũng không biết khóa kéo còn mắc kẹt không, từ đầu tới cuối ngoan ngoãn đưa lưng về phía Lục Lệ Thành, mặt cũng không chuyển qua.
Lục Lệ Thành không trả lời, hai tay vụng về tiếp tục quơ quào, cố gắng kéo khóa kéo lên.
Tay cậu có chút lạnh buốt, lúc hoạt động, khớp ngón tay chà nhẹ qua da thịt Thẩm Nhược Giai, khiến cô run rẩy.
" Thím Chu, sao hôm nay tay thím lạnh thế? "
Bộ lễ phục này rất chọn người, màu đen vốn chính là màu vô cùng thần bí, mặc không hợp sẽ cho người cảm giác rất áp lực, thế nhưng mặc xong, làm người ta kinh diễm không chỉ một chút.
Làn da Thẩm Nhược Giai rất trắng, mặc màu đen sẽ không ngăn chặn cô sáng rọi, thậm chí còn nhiều tia gợi cảm không nói nên lời.
Khi cảm thấy mọi thứ đã xong xuôi, Thẩm Nhược Giai vui vẻ quay lại định nói cảm ơn, nhưng loáng cái đã không thấy người đâu, chỉ thấy cánh cửa bị mở toang ra. Cô khó hiểu ngó đầu ra bên ngoài tìm kiếm xung quanh: " Kì lạ, không lẽ thím Chu nhiều việc đến vậy ư? "
Thẩm Nhược Giai nhún vai cũng không nghĩ nhiều nữa, cô chỉnh lại tóc cho gọn gàng rồi đi xuống dưới sảnh.