Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 19: Chân tướng



Thẩm Nhược Giai nhìn qua những người trong văn phòng, ánh mắt dừng lại trên người Lục Lệ Thành một chút.

Thầy hiệu trưởng khẽ ho khan một tiếng. Thẩm Nhược Giai lúc này mới nói: "Thưa các thầy cô, em có chứng cứ đưa đến làm rõ việc gian lận bài luận lần này của hai bạn học."

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhau, dù sao trong lòng mỗi người đều đã có đáp án, nhưng còn ngại mặt mũi đồng nghiệp nên chưa có nên tiếng, hiện tại nếu thực sự có chứng cứ xác thực, vậy cũng dễ nói hơn nhiều.

Cô Trần cùng Hoàng Bình nhìn nhau, trong lòng dâng lên một dự cảm vô cùng không tốt.

Cũng không để cho bọn họ phải chờ lâu, Thẩm Nhược Giai đã kết nối máy tính với máy chiếu trong văn phòng.

Một đoạn tin nhắn hiện ra.

"Không..."

Hoàng Bình điên cuồng lao đến muốn tắt đi máy tính, nhưng Lục Lệ Thành cũng phản ứng rất nhanh giữ hắn ta lại.

Khoé môi còn cong lên một nụ cười.

"Ấy ấy! Làm gì mà nóng vội thế bạn, nhìn rõ một chút mới được chứ."

Trên màn hình từng dòng tin nhắn hiện ra rõ nét, còn có cả tin nhắn bằng âm thanh, là những tin nhắn lời nói tán tỉnh nhau của cô Trần và Hoàng Bình khiến cho người ta đỏ mặt.

Trình chiếu đến đoạn quan trọng Thẩm Nhược Giai mới dừng lại.

Trên màn hình hiện rõ.

Trần: "Em ngày thường lười biếng quá, bài luận lần này chị tìm cho em một bài rồi, làm vô cùng tốt, gửi cho em, em xem rồi in ra mai mang đi nộp."

Hoàng Bình: "Yêu chị nhất... Tối nay đến chỗ em không?"

Trần: "Không được, tối nay chị có hẹn rồi. Mà em in xong cũng nhớ học thuộc đi nhé. Chị còn có kế hoạch khác."

Trong văn phòng là một mảnh im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn đến cô Trần và Hoàng Bình.

Hiệu trưởng nhìn những hình ảnh rõ nét trên máy chiếu tức đến dựng râu.

"Bại hoại... Đáng xấu hổ..."

Thanh danh của trường đại học top 1 cả nước đã bị mấy con sâu này hủy hoại cả rồi.

Rất nhanh, trong ngày hiệu trưởng đã ra quyết định đình chỉ công tác và học tập của cô Trần cùng Hoàng Bình.

Cô Trần không can tâm, la toáng lên: " Hoàng Bình, em là nhị thiếu gia nhà họ Lục, nhà em có tiền như vậy, mau làm gì giúp cô đi! "

Hoàng Bình hai mắt trợn lớn, cái bà già này, chết rồi thì cứ để vậy đi, còn đào cái này lên làm gì.

Sự tình là như vậy, sau khi nghe tin nhị thiếu gia họ Lục sẽ học hỏi ở đây, cô Trần liền toan tính lôi kéo cho bằng được. Nhưng rất tiếc là thân phận thật là ai thì không không công bố, mà trong lớp cô vừa hay có một người cũng họ Lục, chính là người tên Hoàng Bình, cô Trần mới tìm cách dò hỏi. Hoàng Bình ấy à, cậu ta chỉ là một học sinh nghèo, cảm thấy bản thân sẽ được nâng đỡ qua mấy năm Đại học này, cho nên thừa nhận với cô Trần mình chính là thiếu gia học Lục, với điều kiện là chỉ có hai người biết chuyện này thôi. Mà cô Trần lại bị sự giàu có của Lục gia che mờ đi cả con mắt lẫn lý trí, không suy nghĩ gì mà tin luôn lời nói ấy. Dẫu sao họ Lục cũng rất hiếm, mà căn bản cả cái Trường này cũng không có ai họ Lục cả, nên hai người cứ vậy mà dây dưa với nhau.

Còn Lục Lệ Thành, chính cậu đã nhờ anh trai và hiệu trưởng phối hợp che dấu thân phận, là bởi cậu chỉ muốn yên yên ổn ổn học đến khi tốt nghiệp. Một mình Lạc Tuyết Giang đã khiến cậu quá mệt mỏi rồi. Thật không ngờ lại có người dám lợi dụng điều này để giả danh cậu.



" Ồ, tôi nhớ là tôi chỉ có một người em trai thôi mà nhỉ! Cậu là ai vậy? " Thẩm Nhược Giai nhàn nhạt cười.

" Cô ta nói vậy là sao? Lục Hoàng Bình, em mau nói gì đi chứ! "

" Đã làm ra loại chuyện ghê tởm này rồi còn giả dạng người khác sao? Này cô Trần, tôi nói nhỏ cho cô biết này, cậu ta không phải Lục nhị thiếu gia đâu! Mặt mày trông xấu trai, phèn chết được mà cũng dám giả thành em ấy? "

Hoàng Bình bị sỉ nhục thì điên tiết: " Cô, cô là cái thá gì chứ? "

" Loại người thiểu năng trí tuệ như cậu thì làm sao biết tôi là ai được! Hiệu trưởng, chuyện còn lại trông cậy hết vào thầy nhé! Em đưa em trai em về đây! " Thẩm Nhược Giai mỉm cười xinh đẹp, nắm lấy tay Lục Lệ Thành rồi kéo đi.

Trong phòng vang vọng tiếng mắng chửi trách móc của cô Trần, nhưng Thẩm Nhược Giai có chẳng thèm quan tâm. Nhiệm vụ đến đây của cô đã hết rồi!

" Cái đó... Chuyện hôm nay cảm ơn chị! "

" Gì mà cứ khách sáo hoài vậy! Lục Triết đã giao em cho chị, nên từ giờ trách nhiệm của chị là chăm sóc, bảo vệ cho em! " Thẩm Nhược Giai dõng dạc nói.

" Tại sao anh em lại làm vậy? "

" Cậu ta bận đi tán gái rồi! "

Lục Lệ Thành : "...."

Thẩm Nhược Giai : "...."

" Nhưng mà sao chị lại có được đoạn chat của hai người họ? "

" Chị nhờ hacker hack nick! "

Lục Lệ Thành : "...."

Thẩm Nhược Giai : " .... "

Không khí rơi vào sự tĩnh lặng lần hai!!!

Thẩm Nhược Giai : " Chị đưa em về! "

Lục Lệ Thành : " ...Cảm ơn chị..."

Nhưng không thể ngờ đến, tối hôm đó Thẩm Nhược Giai ở một nhà hàng ăn tối xong trở về.

Khi cô đi đến một khúc đường vắng một đám người mặc áo đen, trùm mũ, đeo khẩu trang kín mít chặn đường.

Bọn họ có đến tận tám người, ai cũng cầm theo gậy sắt, nhìn như thế này đều là những tên xã hội đen chuyên nghiệp.

Thẩm Nhược Giai dò xét.

"Các người là ai?"



"Mày là Thẩm Nhược Giai?"

Thẩm Nhược Giai nhướn chân mày: "Phải thì sao mà không phải thì thế nào? Các người tìm tôi có việc gì?"

Tên cầm đầu cũng không quá nhiều lời.

"Mày đắc tội với người không nên đắc tội, chúng tao đến để dạy cho mày biết điều hơn."

Thẩm Nhược Giai cười khẩy một tiếng.

"À! Một đám đàn ông to xác đến đánh hội đồng một cô gái yếu đuối. Lý do tìm đến cũng rất thuyết phục."

Gã cầm đầu liếc mắt, cười lên một tiếng âm trầm. Gã ta đưa tay lên, vỗ tay ra lệnh.

"Lên!"

Trừ gã ta ra, bảy người còn lại đến gần vây quanh Thẩm Nhược Giai ai cũng cao to.

Một người bên tay trái lấy côn gấp từ lưng quần ra, nhấn mở chốt rồi vung về phía Thẩm Nhược Giai.

Cô tránh về một bên, đá một cú làm cho cây côn của gã rơi xuống đất.

"Bụp..."

"Á..."

Người đàn ông kêu một tiếng đau đớn, tay bị đá trúng đã không nhấc lên nổi.

Thẩm Nhược Giai nhanh chóng nhặt chiếc côn lên, lúc này, hai người một trái một phải đều đồng loạt đánh về phía cô.

Cô lập tức di chuyển, có một một người đứng vây phía sau, lúc người đó chưa kịp phản ứng đã bị đụng trúng.

Người đó bay lên, đấm vào đồng bọn rồi cùng nhau ngã nhào xuống đất.

"Mẹ nó, con điếm nhỏ này quả thật thân thủ tốt..."

Tên cầm đầu nhíu mày lẩm bẩm, nhưng hắn vẫn quan sát, hắn không tin mấy tên đàn em của mình lại thua bởi một con nhóc này.

Thân thủ của mấy người này quả thật rất nhanh nhẹn, nhưng gặp phải Thẩm Nhược Giai, cô chỉ cần năm phút có thể đánh ngã toàn bộ.

Người thứ tư bị cô đấm một cú lăn long lóc mà rên rỉ.

Tên cầm đầu trong đám vẫn không tiến lên, chỉ đứng ở một bên nhìn.

Cho đến khi người thứ năm ngã xuống, gã ta mới lấy ra một con dao từ quần tây.

Lợi dụng ánh sáng mờ mờ của đèn đường, gã cầm con dao xông tới mà Thẩm Nhược Giai đang bị hai người quấn lấy.

Phập...