Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 22: Hai người vừa rồi nói chuyện gì vậy?



Từ Hoài Ngọc im lặng, anh cảm thấy nếu bây giờ không nói ra thì sẽ muộn mất.

" Giai Giai, có một chuyện... Anh muốn nói cho em biết, anh sợ rằng nếu không nói ra bây giờ thì sẽ quá muộn! " Từ Hoài Ngọc rất nghiêm túc nhìn Thẩm Nhược Giai.

" Ồ, vâng, anh nói đi! "

" Anh thích em! " Từ Hoài Ngọc dõng dạc nói ra ba từ, trực tiếp khiến Thẩm Nhược Giai đơ như tượng đá luôn.

" Ờ... hôm nay hình như đâu phải ngày cá tháng tư đâu nhỉ...? " Thẩm Nhược Giai ngờ nghệch hỏi.

Từ Hoài Ngọc lắc đầu, anh kiên định nói: " Không phải. Anh thích em, anh đã chờ em 5 năm rồi! Anh đối với thân phận anh trai này, thực sự không muốn! "

Thẩm Nhược Giai thở ra một hơi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nghiêm túc của Từ Hoài Ngọc: " Đối với em, anh không khác gì một người anh trai không hơn không kém! Em không có bất cứ cảm xúc nào dành cho anh hết. Cho nên em xin mạn phép được từ chối lời tỏ tình này! "

" Giai Giai à, em có thể đừng từ chối vội, có thể là em chưa tiếp xúc nhiều với anh nên tạm thời vẫn chưa có cảm xúc gì. Em hãy cho chúng ta một cơ hội để tìm hiểu nhau, nói không chừng dần dần sẽ có tình cảm..."

Thẩm Nhược Giai lắc đầu: " Sẽ không, cho dù thêm bao nhiêu thời gian nữa cũng vậy thôi, anh không hề mang lại cho em những cảm xúc bồi hồi hay tim đập loạn nhịp giống như Lục Lệ Thành. Người em yêu là Lục Lệ Thành, chỉ có cậu ấy thôi! "

Từ Hoài Ngọc cảm thấy trong tim như dâng lên từng đợt lạnh buốt, anh không nói gì.

Thẩm Nhược Giai mỉm cười kéo cổ tay Từ Hoài Ngọc: " Anh Hoài Ngọc, đã đến lúc anh nên tìm một bến đỗ mới cho mình rồi, anh đừng lãng phí thời gian của mình dành cho em nữa! Nếu không, người em gái này sẽ không yên lòng, em rất muốn sớm được nhìn thấy chị dâu tương lai của em! "

Từ Hoài Ngọc khựng lại, có chút nói không ra, anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ. Anh đã luôn chờ đợi đến ngày Thẩm Nhược Giai trưởng thành, để rồi sau đó anh sẽ theo đuổi cô. Chỉ là không ngờ đến khi Thẩm Nhược Giai đã lớn rồi, anh còn chưa kịp làm gì, trong lòng cô đã xuất hiện hình bóng của một người khác. Từ Hoài Ngọc chua chát cười không thành tiếng.

Thẩm Nhược Giai thở dài một cái, trong nháy mắt dường như trở thành một bà cụ non: " Anh Hoài Ngọc, thấy em gái mình đeo đuổi tình yêu, anh cũng nên chúc phúc một tiếng chứ? Không thì em sẽ rất buồn đó! "

Bên ngoài cửa vang lên tiếng của Lục Lệ Thành: " Chị Nhược Giai, em vào được không?"

" Ừm! "



Vừa nghe thấy giọng của Lục Lệ Thành, Thẩm Nhược Giai liền cười vui vẻ.

Từ Hoài Ngọc nhìn thấy trong đôi mắt kia những vệt ánh sáng lấp lánh, một thứ ánh sáng khó diễn tả thành lời. Đôi mắt ấy Thẩm Nhược Giai chưa từng dùng để nhìn anh!

Cả đời anh làm chuyện gì cũng suôn sẻ, nhất là sáng lập ra thương hiệu Star nổi tiếng toàn quốc, nhưng lại thua cuộc trước một cậu nhóc 18 tuổi. Có lẽ, anh thật sự thua rồi...

Bước chân của Lục Lệ Thành hôm nay vó chút gấp gáp hơn thường ngày, vừa vào tới bên trong, đập vào mắt cậu là khung cảnh Thẩm Nhược Giai nắm tay Từ Hoài Ngọc, còn mỉm cười rất tươi. Trong lòng Lục Lệ Thành dâng lên sự cảnh giác lạ kỳ, mà ngay chính bản thân cậu cũng không nhận ra.

Cuối cùng Từ Hoài Ngọc cũng lên tiếng: " Anh hiểu rồi! Anh cảm thấy bản thân mình dù chỉ 0.001% cơ hội cũng không có, anh sẽ từ bỏ! Giai Giai, anh luôn mong muốn em được hạnh phúc! "

Nói đến đây, chóp mũi Thẩm Nhược Giai cay cay, Từ Hoài Ngọc rất dịu dàng, giống như một người anh trai của cô vậy, Thẩm Nhược Giai cũng thực mong anh có thể sớm tìm được bạn đời phù hợp với mình.

" Vậy anh không làm phiền em nghỉ ngơi nữa! Hôm khác anh lại tới thăm em! "

Cô dang hai tay ra: " Như mọi lần, ôm một cái trước khi đi nào! "

Từ Hoài Ngọc cũng tới ôm cô một cái thật chặt, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Bởi vì anh cảm thấy nếu ở đây lâu, bản thân anh sẽ không thể chịu nổi được nữa!

Một cảnh này thu gọn vào tầm mắt Lục Lệ Thành, bàn chân cậu chậm chạp đi về phía giường của Thẩm Nhược Giai.

Thẩm Nhược Giai liếc tới cái bọc trong tay Lục Lệ Thành, hai mắt to tròn: " Hôm nay ăn gì vậy? "

" Cháo."

Thẩm Nhược Giai không giấu vẻ không hài lòng, cô lập tức ỉu xìu dựa vào gối: " Hả, hôm nay lại ăn cháo? Mấy hôm trước, hôm nào cũng ăn cháo, chị ngán tới tận cổ rồi! Mua cho chị cái khác đi! "

" Không được! Ăn cháo là tốt nhất! " Lục Lệ Thành lạnh lùng nói.



Đột nhiên Thẩm Nhược Giai cảm thấy trong phòng hình như giảm đi mấy độ, có chút lạnh, cô tìm kiếm điều khiển, nhìn nhìn, ế, vẫn để 28° như thông thường, sao lạnh vậy cà, hay quần áo cô mặc hôm nay vải nó mỏng?

" Mau ăn đi! "

" Được rồi... ăn thì ăn, em đột nhiên trông nghiêm túc thế kia làm gì? Y hệt ông nội chị! " Thẩm Nhược Giai vừa cằn nhằn, vừa múc thùa cháo lên ăn, đúng là ngán chết cô rồi.

Lục Lệ Thành thấp mắt, giọng điệu giống như là đang điều tra " Hai người vừa nãy nói gì vậy? "

Thẩm Nhược Giai cảm thấy giọng điệu Lục Lệ Thành hơi lạ, nhưng cô cũng không trả lời, tiếp tục vùi đầu vào ăn cháo.

" Là chuyện yêu đương sao? Anh ấy tỏ tình chị? "

Thẩm Nhược Giai ngừng lại động tác, chột dạ ồ một tiếng, nói mơ hồ không rõ: " Chắc vậy? "

" Chị đồng ý à? "

" Em tò mò? " Thẩm Nhược Giai ngước lên nhìn.

Lục Lệ Thành cơ hồ khựng lại, tò mò... cậu thật sự đang tò mò? Nhưng vì sao? Chỉ là cảm thấy rất muốn biết câu trả lời... Có phải ở chung với anh trai lâu quá, nên tính tò mò bị lây sang rồi không?

" Anh ấy đúng là tỏ tình chị, nhưng chị từ chối rồi! "

" Vì sao? " Lục Lệ Thành lại miệng nhanh hơn não, còn chưa kịp nghĩ gì mà đã hỏi thêm một câu, giống như cơ thể đang bị ai đó điều khiển mà không phải mình.

Thẩm Nhược Giai nhún vai: " Chị không thích thì không đồng ý thôi! Anh ấy đối với chị không khác gì một người anh trai! "

Lục Lệ Thành không nói gì, đột nhiên trầm mặc, giống như là đang suy nghĩ. Định bụng hỏi thêm một câu nữa nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nhược Giai đang tập trung ăn cháo, mặt mày Lục Lệ Thành cũng giãn ra, ừ một tiếng.

Sau đó một người ăn cháo, một người đứng nhìn. Cảnh tượng hết sức vi diệu.