Rose??? Con ngựa này trông dũng mãnh, to lớn như thế này mà tên là Rose? Khụ, Lục Lệ Thành cảm thấy Thẩm Nhược Giai rất biết cách đặt tên!
“Cái tên thật… ừm… uy phong? Chị nuôi nó từ nhỏ đến lớn sao?”
“ Ừ!” Thẩm Nhược Giai cho nó ăn rất dịu dàng, hiển nhiên có thể thấy con ngựa này cô rất quý.
Thẩm Nhược Giai cho ngựa ăn xong, đi về phía đối diện chuồng ngựa: “Chọn một con ngựa đi!”
“Hử? Em, em một mình cưỡi ngựa sao?”
Thẩm Nhược Giai khoé miệng nhếch lên, ám chỉ là, không lẽ có ý khác sao?
Cả mặt của Lục Lệ Thành đều đỏ hết, cậu không có ý nào khác hết, chẳng qua cậu chưa cưỡi ngựa lần nào hết!
Lục Lệ Thành không biết chọn ngựa, đi xem một vòng, chọn một con ngựa có tâm tính tương đối hiền một chút. Vuốt ve lông nó, dáng vẻ nhìn cũng được: “Con này đi!”
Người trông coi ngựa trang bị sẵn tất cả, đỡ Lục Lệ Thành lên ngựa. Đây là lần đầu tiên cưỡi ngựa, ngày trước chỉ xem trên tivi, cảm thấy cưỡi ngựa là một việc rất nhẹ nhàng. Nhưng khi tự mình trải nghiệm, mới biết không đơn giản như vậy. Đại khái là cậu không giữ được thăng bằng, lo lắng bị ngã xuống, chỉ biết nắm chặt lấy dây cương, ngồi yên trên yên ngựa, cả người cứng nhắc.
“Không cần sợ, chị ở phía trước dẫn dắt em!”
“…” Lục Lệ Thành nuốt nước bọt. Cô nói nhẹ nhàng lắm, hai người cách nhau một đoạn, lỡ cậu xảy ra chuyện, cô làm sao đến kịp lúc để cứu cậu chứ, với lại tướng tá Thẩm Nhược Giai trong mảnh khảnh thế kia, có phi tới kịp cũng chẳng đỡ nổi cậu, vẫn là dựa vào chính mình thì hay hơn.
“Dùng nửa bàn chân đá vào, dáng người ngồi thẳng, giữ yên ổn định. Đừng giữ chặt quá, thái độ của em có thể ảnh hưởng đến ngựa…”
Thẩm Nhược Giai đang giảng một cách tận tình, đột nhiên người quản lý chạy tới cắt ngang lời nói của cô: " Lục nhị thiếu, đại thiếu gia gọi điện thoại cho cậu! "
" Em đi nghe điện thoại một chút! Lát nữa sẽ quay lại! "
" Ừm! "
Thẩm Nhược Giai chán nản cưỡi ngựa chầm chậm dạo vài vòng. Sau đó trước mặt, liền bị một người cưỡi ngựa khác chặn lại, Thẩm Nhược Giai ngẩng mặt lên, vô thức tặc lưỡi.
Trùng hợp cái con khỉ, chắc chắn là Lạc Tuyết Giang cố tình theo Lục Lệ Thành đến tận chỗ này. Biến thái thật!
Thẩm Nhược Giai nhàn nhạt ừ một tiếng, không có ý định muốn tiếp lời Lạc Tuyết Giang, nhưng cô ta cũng không cho cô rời đi.
" Cô mau tranh xa khỏi Lục Lệ Thành! " Bất ngờ Lạc Tuyết Giang ném một câu này với mặt cô, với giọng điệu cực kỳ chua ngoa.
" Gì? "
" Lục Lệ Thành là của tôi! Cô đừng cố chen chân vào làm người thứ ba! "
" Cậu ấy của cô? Từ lúc nào vậy? Sao tôi không biết? " Thẩm Nhược Giai cười châm chọc.
" Tôi và cậu ấy quen biết từ nhỏ, tôi thích cậu ấy trước! Gia đình hai bên chúng tôi cũng rất ủng hộ! "
" Nhưng Lục Lệ Thành không thích cô! " một câu nói trí mạng của Thẩm Nhược Giai trực tiếp đâm vào lòng tự tôn của Lạc Tuyết Giang.
Cô ta giận đến run người: " Không sớm thì muộn, cậu ấy sẽ trở thành người của tôi! Cái loại phiền phức, đeo bám người khác như chị thì có tư cách gì? Cậu ấy chính là ghét nhất loại người như chị! "
Thẩm Nhược Giai nhún vai: " Vậy cô là cái thá gì? Ít ra cậu ấy nói chuyện với tôi và cũbg đồng ý đi chơi với tôi! " sau đó kéo dây cương rời đi.
Đáy mắt Lạc Tuyết Giang lộ rõ sát khí, cô ta không nghĩ gì liền dùng dây roi vụt mạnh vào mông ngựa của Thẩm Nhược Giai. Con ngựa đau đớn, giống như phát điện lên chạy thụt mạng về phía trước.
Lúc đầu Thẩm Nhược Giai còn có thể dùng chân cố định trên yên ngựa, mông dán chặt vào yên, thuận theo sự di chuyển của ngựa mà khống chế cơ thể. Nhưng ngựa càng chạy càng nhanh, cô dần không bắt kịp được tiết tấu của nó. Cô gào thét lên kêu ngựa dừng lại, liều mạng kéo dây cương, nhưng con ngựa cứ đâm thẳng hướng rừng chạy như điên.
" Rose! Bình tĩnh lại! Rose! "
Ở phía xa trại ngựa Lục Lệ Thành đang nghe điện thoại cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn, nhanh chóng cúp điện thoại, lên ngựa chạy đi, từ đằng xa đã nhìn thấy Thẩm Nhược Giai bị con ngựa điên cuồng xốc nảy lên, không thể chống đỡ được nửa, sắp té xuống…
Lục Lệ Thành quất roi thật mạnh, tăng tốc đuổi theo cô. Giang một cánh ta ra: “Đưa tay chị cho em!”
Nhìn thấy sắp sửa chạy vào cánh rừng, trong lòng Lục Lệ Thành vô cùng lo lắng, giọng điệu đột nhiên trở nên dịu xuống. “Ngoan! Đưa tay cho em! Em sẽ không để cho chị gặp nguy hiểm!”
" Con ngựa này chạy quá nhanh, chị không cách nào…"
“Tin tưởng em, được không? Em sẽ bảo vệ chị….đưa tay cho em...”
Thẩm Nhược Giai cố gắng vươn tay ra, khi hai bàn tay nắm được nhau, Lục Lệ Thành dùng hết sức, kéo Thẩm Nhược Giai từ trên ngựa vào trong lòng mình.
Thoát chết trong gang tấc, có điều cô phải nhờ người sớm tìm Rose trở về.
" Em bảo không biết cưỡi ngựa mà! Sao nãy phi như bay vậy? " Thẩm Nhược Giai nghi hoặc hỏi. Hay là Lục Lệ Thành cố tình để được cô dạy? Ai nha, đáng yêu quá cơ!!!
" Em không biết thật, nhưng có lẽ trong tình huống nguy hiểm, khả năng cưỡi ngựa bẩm sinh lại bộc phát? " Lục Lệ Thành nửa đùa nửa thật nói.
Ái chà chà, cậu nhóc này cũng học được cách nói đùa người khác rồi đấy. Cũng nhanh đấy!
Thẩm Nhược Giai khịt mũi, vỗ vai cậu: " Em nói như kiểu có siêu năng lực vậy! "
Có điều giờ cô mới để ý, tư thế cưỡi ngựa này... Cũng quá thân mật rồi đi! Cô ngồi phía trước, Lục Lệ Thành phía sau, hai tay nắm dây cương, giống như là đang ôm cô ở phía sau vậy á!! Biết vậy ngay từ đầu cô thực hành luôn kiểu vậy cho nhanh!
" Chúng ta quay về thôi, ở lâu trong rừng có thể gặp nguy hiểm! "
" Ừm... Nhưng tại sao đột nhiên con ngựa của chị lại nổi điên? "
Thẩm Nhược Giai càng nghĩ càng tức, cố ngăn để không cho mình phải văng tục trước mặt Lục Lệ Thành, dùng những câu từ hết sức bình thường để nói: " Lạc Tuyết Giang dùng roi da đánh vào ngựa của chị! "
" Lạc Tuyết Giang? Sao cô ta lại làm vậy? Hai người có thù oán gì sao? "
" Không biết! Cô ta bảo chị tránh xa em ra nhưng chị bảo không muốn, sau đó chắc là tức quá nên trả thù chơi! "
Khuôn mặt Lục Lệ Thành tức khắc trầm xuống, hai tay siết chặt dây cương.
" Hôm nay là còn may không chết đấy! Chị sợ bị cô ta nhắm vào lắm, hay là không gặp em nữa? "
" Không được! " Lục Lệ Thành bất giác trả lời, giọng có chút lớn khiến Thẩm Nhược Giai ngồi đằng trước phải giật mình. Thẩm Nhược Giai chỉ tính nói chơi chơi vậy thôi, ai ngờ Lục Lệ Thành phản ứng gắt như vậy.
" Chị, chị nói đùa thôi! Em làm gì nói lớn như vậy? Làm chị giật cả mình! "