Hạnh Phúc Viên Mãn 1 - Vì Anh Đáng Yêu Nên Yêu Cũng Đáng

Chương 32: Anh nuôi ong tay áo rồi



Lúc trợ lý Phương quay lại, trên tay cũng chỉ có vài tờ giấy đưa cho Thẩm Nhược Giai. Thẩm Nhược Giai nhìn qua một lượt, vẻ mặt tức giận nhìn trợ lý Phương: " Chỉ vài tờ giấy qua loa này mà cô tính qua mặt tôi? Giấy tờ tài liệu về phương án thiết kế đang ở đâu? "

Trợ lý Phương sợ sệt trốn tránh ánh mắt. Vốn dĩ ban đầu khi cô nhìn thấy Thẩm Nhược Giai, trợ lý Phương chỉ đơn giản nghĩ rằng Thẩm Nhược Giai là kiểu đại tiểu thư ăn chơi, đầu óc ngu si không biết cái gì, đơn giản bị điều tới đây cho có. Nhưng không ngờ vừa tới công ty đã đòi xem tài liệu về phương án thiết kế kia rồi, trợ lý Phương còn cho là chỉ cần đưa cho cô vài tờ có mấy dòng chữ trên đó là liền qua mặt được, ai có ngờ Thẩm Nhược Giai lại thông minh như kia.

" Đó... đó thật sự là tài liệu..."

" Cô tưởng tôi là con ngu à? Gọi Lý Dương tới đây cho tôi! " Thẩm Nhược Giai mắt trắng dã, ném đống giấy tờ kia vào mặt trợ lý Phương, phẫn nộ nói.

" Dạ... Dạ, tôi đi ngay, Thẩm tiểu thư chờ chút ạ! " trợ lý Phương sợ hãi chạy nhanh rời khỏi phòng.

Bởi vì phòng làm việc của Lý Dương ở bên cạnh nên ngay sau đó hắn liền có mặt. Hắn sau khi nghe trợ lý Phương với vẻ mặt gấp gáp và sợ hãi tới gọi hắn sang phòng Thẩm Nhược Giai, Lý Dương cảm thấy chột dạ, trong đầu hắn ta ầm ầm rung động.

" Thẩm... Thẩm tiểu thư, một lát nữa là hội nghị bắt đầu rồi, không biết ... cô gọi tôi tới đây là có chuyện gì?"

" Không cần hội nghị nữa, trực tiếp gọi vài người quan trọng phụ trách dự án này cùng anh tới đây là được rồi! Còn anh cứ tạm thời ngồi ở đó đi! " Thẩm Nhược Giai chỉ tay xuống ghế sofa nói.

" Tôi hiểu rồi! " ngày hôm nay, coi như là Thẩm Nhược Giai giúp trợ lý Phương kia chạy bộ giảm cân đi.

Khoảng chừng mười phút sau, những người phụ trách dự án cũng có mặt, gồm 3 người.

" Lý tổng... Thẩm tiểu thư..." vừa nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Thẩm Nhược Giai, cả 3 người bọn họ không hẹn mà cùng run lên sợ hãi. Không nghĩ tới cô tiểu thư này lại cùng với Thẩm Tư Hoàng có tính cách và khuôn mặt thực đáng sợ. Thẩm Nhược Giai cứ như là hiện thân của Thẩm Tư Hoàng vậy.

Thẩm Nhược Giai chỉ vào đống giấy tờ nằm rải rác trên nền nhà, nói: " Nhìn xem, nó là gì?"



" Cái này... chỉ là một vài số liệu bị bỏ đi hồi trước thôi mà! " 3 người họ khó hiểu nhìn nhau.

" Vậy trợ lý Phương... Cô còn gì để nói với tôi không?" Thẩm Nhược Giai nhếch chân mày nhìn về phía cô ta.

Trợ lý Phương cắn môi không trả lời. Lý Dương cảm thấy tình hình không ổn, liền ra mặt giải vây: " Chuyện đó... Chắc có gì nhầm lẫn thôi, chắc là trợ lý Phương lấy lộn tài liệu thôi, với lại cô ấy tuổi nghề còn trẻ nên chắc chưa thể cáng đáng mọi việc chu toàn..."

" Hửm, với loại người không có năng lực như vậy thì giữ lại làm gì? Đuổi việc cô ta đi! " khoé miệng Thẩm Nhược Giai nhếch lên nụ cười.

" Chuyện đó..." Lý Dương ậm ừ mím môi.

" Hay là anh và cô ta còn lưu luyến gì nên mới không thể đuổi việc?"

Nghe một lời này, 3 người phụ trách kia không khỏi kinh ngạc hướng ánh mắt về phía Lý Dương, không lẽ hắn ta cùng trợ lý có gian tình? Chả trách nhiều lần bảo vệ cô ả trước bao nhiêu người, nhưng không phải hắn có vợ rồi sao? Quả dưa này đúng là ngọt thật!

" Thẩm tiểu thư, chuyện này cô không thể nói bừa như vậy!" Lý Dương thất kinh phản bác lại.

Thẩm Nhược Giai nhún vai: " Được thôi, tôi cũng không muốn xen vào chuyện riêng tư của anh làm gì. Quay trở lại việc chính, mau mang tài liệu dự án đang thi công tới đây, mọi người đều có mặt đông đủ, chúng ta tiện thể hoàn thành công việc!"

Trong lòng Lý Dương đầy rối loạn, không thể để đám người này biết được, nếu không hắn ta sẽ tiêu đời!!!

Thẩm Nhược Giai hạ mi mắt, thấp giọng thúc giục: " Nhanh lên đi, tác phong của lãnh đạo lại lề mề như vậy?"

" Thực ra... Tiến độ dự án đang chuyển biến tốt... Thẩm tiểu thư không cần quan tâm quá tới vấn đề này..." Lý Dương đảo mắt liên tục, hắn không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nhược Giai, bởi lúc này, cô thật sự rất giống Thẩm Tư Hoàng, một con sói hung hãn đáng sợ đến tột cùng.



" Đúng đúng, chuyện này Lý tổng lãnh đạo và dẫn dắt nên mọi chuyện đều suôn sẻ!" 3 người kia cũng nhìn nhau nói.

" Nói vậy là chỉ có một mình Lý Dương phụ trách dự án này? Vậy 3 người làm gì?" Thẩm Nhược Giai trừng mắt hỏi.

" Chuyện này... Ban đầu quả thực là chúng tôi có tham gia, nhưng Lý tổng nói ngài ấy sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, với lại bảng số liệu cho thấy mọi chuyện đều đi theo đúng hướng... Nên chúng tôi cũng an tâm, việc ai người nấy làm..."

" Ồ một kẻ lừa đảo làm giả sổ sách cùng một đám người tham ăn nhác làm, cũng được đó chứ!" Thẩm Nhược Giai khẽ nhếch lên nụ cười châm biếm.

" Cô, cô nói vậy là có ý gì?"

Thẩm Nhược Giai không trả lời, ánh mắt đặt nơi trợ lý Phương đang đứng: " Giờ thì không ai có thể cứu nổi cô, cô biết bản thân nên làm gì rồi chứ?"

Trợ lý Phương do dự quét qua Lý Dương, sau đó rời khỏi phòng, đến khi trở lại, trên tay mang theo một chiếc USB đưa cho Thẩm Nhược Giai.

" Cô... Cô làm gì vậy... đó là thứ gì?"

" Xin lỗi, chỉ có tôi mới cứu được tôi." Thực ra trợ lý Phương sớm đã tìm đường lui cho mình, cô ta đã cop lại toàn bộ tài liệu trong máy tính của Lý Dương lúc hắn ta không đề phòng, bởi vì cô ta biết sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, nên cô ta vừa bòn rút chút lợi lộc, vừa tìm đường lui thoát thân.

Thẩm Nhược Giai chậm rãi cắm USB vào máy tính, đôi mắt rất nhanh đã lướt qua toàn bộ tài liệu. " Tự ý đổi nhà cung cấp vật liệu kém chất lượng, cố ý làm chậm trễ thời gian thi công, biển thủ một số tiền khổng lồ như vậy...Chà, thời gian qua sống hẳn phải sung sướng lắm!"

Trong nháy mắt khuôn mặt của Lý Dương trở nên cứng đờ. Cả người hắn ta như bị năm tia sét cùng đánh vào, những từ ngữ còn sót lại đều nghẹn ở cổ họng.

Thẩm Nhược Giai chậm rãi bấm số của Thẩm Tư Hoàng, máy vừa nhận, cô liền nói: " Anh trai, anh nuôi ong tay áo rồi!"