Nói rồi, ánh mắt ông chuyển đến cánh tay chằng chịt vết cắt rạch đang rỉ máu của Lạc Tuyết Giang.
Cha Lạc như không tin vào mắt mình, ông trừng lên hết cỡ.
Một người oai phong đứng trên thương trường, không bao giờ biết sợ trước kẻ thù.
Nhưng giờ đây đôi mắt cha Lạc lại chứa đầy sự sợ hãi, ông đi lại nắm lấy cổ tay con gái xem xét.
" Mau... Mau gọi cho Lục Lệ Thành!" Lạc Tuyết Giang mắt ửng đỏ, nước mắt đọng lại ở khoé mắt đã sắp rơi.
" Giờ này mà con còn nghĩ tới thằng nhóc đó? Để mẹ gọi cho bệnh viện... à không, ông nó à, mau đưa nó tới bệnh viện..." mẹ Lạc đầy đau đớn cuống quýt lên.
" Không muốn! Con muốn Lục Lệ Thành! " giọng cô ta trầm xuống, ánh mắt cực kì dữ tợn nhìn mọi người.
" Tiểu Giang à... Không lẽ bệnh của con lại tái phát sao? Không phải nó hết lâu rồi à? Nào ngoan, theo mẹ tới bệnh viện!" nhìn thấy cánh tay kia, mẹ Lạc càng thêm nơm nớp lo sợ.
Đôi chân của Lạc Tuyết Giang như bị xịt keo mà đứng im tại chỗ, không chịu nhúc nhích.
" Mau gọi cho cậu ta đi!" cha Lạc bất lực nhfin cánh tay đang chảy nhiều máu, ông cũng không còn cách nào khác phải làm theo ý Lạc Tuyết Giang.
Vốn tâm trạng đang có chút thoải mái nhưng khi điện thoại reo lên, hai chữ bác Lạc đập vào mắt, khuôn mặt Lục Lệ Thành lại trầm tĩnh trở xuống.
" Bác gái ạ!"
" Lệ Thành à, con mau đến đây đi! Tiểu Giang con bé lại tự làm bản thân bị thương rồi, bảo nó đi bệnh viện nó cũng không chịu, giờ chỉ có con là khuyên được nó thôi! " mẹ Lạc khóc lóc nói, lời nói hàm chứa cả sự van xin.
" Bác gái, đây là chuyện của người nhà Lạc gia, con chỉ là người ngoài, không tiện can thiệp!" Lục Lệ Thành nhàn nhạt trả lời.
" Con... con nói vậy là sao?"
" Rất nhiều lần rồi, mỗi khi Lạc Tuyết Giang có chuyện gì là đều gọi con đến để dỗ cô ta, như vậy không hề có ích cho việc chữa bệnh của Lạc Tuyết Giang, ngược lại còn khiến cô ta dựa dẫm vào con hơn. " Lục Lệ Thành thở ra: " Nhưng bác gái à, con cũng có cuộc sống của riêng mình, con không thể ngày một ngày hai ở bên cạnh Lạc Tuyết Giang được, con không muốn cuộc sống của mình bị bó buộc bên cạnh cô ta! Con cũng là con người, con có cảm xúc và lựa chọn không muốn nghe theo, con cũng cảm thấy mệt mỏ chứ!"
Nghe đến đây Lạc Tuyết Giang nhào tới cướp lấy điện thoại, cô ta nghiến răng nghiến lợi có thể phát ra tiếng kêu ken két, giọng trầm thấp đến mức ghê rợn: " Cậu không được phép rời khỏi tôi! Cậu phải lấy tôi, phải ở bên cạnh tôi và chăm sóc tối đến hết cuộc đời! Tôi không cho phép cậu có người phụ nữ khác! "
Lục Lệ Thành không hề tức giận, cậu vẫn rất bình tĩnh trả lời: " Việc tôi giúp cậu xuất phát từ lòng tốt chứ không phảu nghĩa vụ! Bác gái, nếu bác thật sự muốn chữa khỏi bệnh cho Lạc Tuyết Giang, bác hãy đưa cậu ta tới bệnh viện đi, có lẽ ban đầu sẽ khó khăn nhưng nó sẽ dứt điểm."
" Không! Tôi không muốn đến bệnh viện! Cậu phải ở bên cạnh tôi, nếu không tôi sẽ chết cho cậu xem, lúc đó cậu sẽ ân hận suốt đời, bởi vì chính cậu là nguyên nhân khiến tôi phải chết!"
Thẩm Nhược Giai không nghe nổi nữa, cô nhanh tay lấy điện thoại của Lục Lệ Thành, nói: " Lục Lệ Thành không có trách nhiệm phải ở bên cạnh cô, cuộc sống của cậu ấy do cậu ấy tự quyết định. Cô một mực muốn cậu ấy nhưng lại không hề nghĩ đến cảm xúc của cậu ấy. Việc cô giữ Lục Lệ Thành bên cạnh có lợi ích gì, trong khi Lục Lệ Thành không hề yêu cô? Cuối cùng người đau khổ chỉ có mình cô!"
Nghe tới đây, lồng ngực Lạc Tuyết Giang bất chợt phập phồng, cô ta thở dốc đến cực điểm, đôi mắt đỏ ngầu đến mức đáng sợ.
" Con khốn! Tất cả là tại mày, chỉ vì sự xuất hiện của mày nên Lục Lệ Thành mới rời xa tao, nếu mày không xuất hiện thì cậu ấy sớm đã yêu tao rồi! Mày là cái đ*o gì chứ. Con đ* mặt dày! Tao phải giết mày, tao nhất định phải giết mày! "
" Cô muốn chửi tôi thế nào tôi đều không quan tâm, nhưng nếu cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi tuyệt đối không tha cho cô. Cho dù Thẩm Nhược Giai không xuất hiện trong cuộc đời tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô! Giá như ngày đó tôi nên để cô ở lại một mình chỗ gầm cầu đó mới phải!"
Nói xong, Lục Lệ Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Lạc Tuyết Giang kinh hãi tột độ, tay bấm điện thoại liên tục: " Không được, không được, cậu không được phép rời khỏi tôi, tôi không cho phép!"
Nhưng cho dù điện thoại có reo lên bao nhiêu cuộc, Lục Lệ Thành đều không bắt máy, cuối cùng cậu trực tiếp cho cả nhà họ Lạc vào danh sách đen.
Lạc Tuyết Giang điên cuồng đập phá đồ đạc, la hét như một con thú hoang bị bỏ đói nhiều ngày, nhưng cuối cùng cô ta kiệt sức vì mất quá nhiều máu nên đã ngất đi. Sau cùng Lạc Tuyết Giang bị đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị...
" Kết thúc rồi!" Lục Lệ Thành thở ra một hơi, giống như trút bỏ được toàn bộ gánh nặng mà cậu phải gồng gánh suốt thời gian qua. " Nhưng mà... Em làm vậy có quá đáng lắm không?"
Thẩm Nhược Giai vỗ vai an ủi cậu: " Không quá đáng nếu bản thân em thật sự muốn làm. Với lại phải triệt để chấm dứt, nếu không Lạc Tuyết Giang vẫn sẽ tiếp tục bám lấy em không chịu buông."
Lục Lệ Thành ôm chặt lấy Thẩm Nhược Giai, vùi đầu vào hõm cổ cô: " Cảm ơn chị..."
" Em làm tốt lắm! Giờ thì về nhà rồi chúng ta cùng nấu ăn nhé! "