Hành Trình Bất Tử

Chương 24: Quyển 1 - Chương 23




HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Trung tâm y khoa Hoàn Hảo không phải vô tình mà có thể trụ vững giữa lúc cơn dịch zombie đang hoành hành khắp thành phố. Ngoại trừ những bệnh nhân nhập viện, toàn bộ nhân viên ở đây đều biết bọn họ thuộc một phòng nghiên cứu ẩn của Familia. Các bác sĩ chia ra thành hai nhóm rõ rệt, nhân viên thông thường phụ trách công việc khám chữa bệnh, và nhân viên cao cấp được phép đi xuống khu nghiên cứu ngầm bên dưới toà nhà màu xanh. Tất cả đều đã ký các biên bản ràng buộc bảo mật chặt chẽ, không được tiết lộ bất kỳ thông tin gì về bệnh viện này. Và hầu hết bọn họ vẫn giữ đúng nguyên tắc. Cả thành phố này đều thuộc một tập đoàn duy nhất, nếu họ không giữ được các bí mật của mình, chẳng khác nào họ không muốn sống nữa.

Các nhân viên cao cấp của bệnh viện đều là những bác sĩ, tiến sĩ, nhà nghiên cứu chuyên môn sâu nhất trong ngành. Làm việc cho Familia, họ có được những điều kiện tốt nhất, máy móc tối tân và những chi phí tài trợ nghiên cứu không lồ. Đó chính là môi trường hoạt động mơ ước của bất kỳ nhà khoa học nào trên thế giới. Ở trung tâm ngầm dưới đất, các nhà khoa học tích cực làm việc, phá vỡ tất cả những giới hạn về tri thức của nhân loại, giải mã những bí ẩn sâu xa nhất mà loài người biết tới. Họ làm công việc của chúa trời, sáng tạo ra sự sống.

Đối tượng nghiên cứu và phát triển của họ chính là virus Z.

James là một bác sĩ vừa mới được thăng chức vào nhóm cấp cao. Thế nhưng thủ tục vẫn chưa được thông qua, nên anh vẫn chưa được bước xuống phòng nghiên cứu ngầm. Anh đã háo hức mong chờ cái ngày đó biết bao. Có rất nhiều lời đồn đãi về phòng nghiên cứu này, tất cả các học giả đều xem nó như thiên đường của các chân lý. James đã xin vào bệnh viện Hoàn Hảo làm cũng chỉ vì mục đích duy nhất này thôi.

Ba mươi sáu giờ qua, ca trực kinh hoàng của James vẫn còn chưa kết thúc. Đêm trực của anh đã bắt đầu từ sáu giờ chiều hai ngày trước đó. Mọi việc vẫn bình thường ngoại trừ một lệnh giới nghiêm đã được ban hành trong thành phố. James thở phào nhẹ nhõm, vì điều đó có nghĩa là sẽ không có ca cấp cứu vì tai nạn giao thông nào sẽ xảy ra. Các khu vực khác trong bệnh viện đã đóng cửa, các văn phòng tắt đèn, còn khu bệnh nội trú mọi người cũng đã yên giấc. Ngoại trừ James, còn có sáu bác sĩ trực khác, cùng với khoảng hai mươi y tá, năm nhân viên bảo vệ cho toàn bộ sáu toà nhà trong bệnh viện.


Việc kỳ lạ thứ nhất chính là cuộc viếng thăm trong đêm của người đàn ông vest trắng. Bởi vì là người có chức vụ cao nhất trong đêm trực, nên James đã được bảo vệ thông báo cho trước tiên. Người đàn ông đó là Phạm Công Quỳnh, Quilian Pham, giám đốc khu vực Duyên Châu của hãng dược phẩm Thành Gia. Ông ta có giấy phép đặc biệt đi vào phòng nghiên cứu ngầm Familia Hoàn Hảo.

James đi cùng với người đội trưởng bảo vệ vào văn phòng đặt màn hình quan sát. Người đàn ông kia đã đi thẳng xuống vào toà nhà màu xanh, nửa tiếng sau ông ta trở ra, trên tay còn xách theo một vali bọc thép. James nhận ra loại vali này, đây là loại thùng chứa các mẫu vật quan trọng, chống va đập và tuyệt đối an toàn. James không rõ bên trong là thứ gì, nhưng anh biết phòng nghiên cứu ngầm có chứa những loại cực kỳ nguy hiểm như virus, các mẫu bệnh phẩm, chưa kể các bí mật không thể tiết lộ ra ngoài.

-Gọi bảo vệ gần nhất đến kiểm tra valy mà ông ta xách ra!

James cảm thấy bất an vì người giám đốc lạ mặt này. Tuy ông ta có đầy đủ các loại giấy tờ cần thiết, thế nhưng hành động của ông ta quá nhạy cảm. Trong một đêm giới nghiêm mà ông ta lại đến phòng thí nghiệm bí mật của tập đoàn, lại còn xách ra ngoài một valy bọc thép. Bộ không có thời điểm nào để viếng thăm chính thức tốt hơn sao.

Người bảo vệ chặn được Quilian khi ông ta đã đi đến nhà xe. Một nhân viên cao cấp của tập đoàn, mặc lễ phục để tham gia dự đêm hội của họ, nhưng ông ta lại đi một mình, không có lái xe riêng. Quilian không đồng ý cho bảo vệ kiểm tra vali, ông ta đột ngột rút súng ra bắn vào người bảo vệ. Trong văn phòng, người đội trưởng ngay lập tức chạy ra chỗ bãi xe, vừa đi vừa gọi bộ đàm cho các nhân viên khác ngăn chặn Quilian lại. Một cuộc đấu súng diễn ra ồn ào trong bãi giữ xe bệnh viện.

Góc quay của camera cho James thấy rõ Quilian đang núp sau một chiếc xe hơi. Ông ta lấy trong vali ra hai ống tuýp thuỷ tinh màu xanh,phát ra tia lân tinh,và haiống tiêm bơm đầy thuốc màu đỏ. Trong lòng James rúng động. Ống thuỷ tinh đó là dạng dùng để đựng mẫu virus của phòng thí nghiệm. Không lẽ mục đích của Quillian là muốn chôm mẫu virus của Familia. Trong thị trường giao dịch chợ đen, giá của các mẫu virus vô cùng cao, đặc biệt là mẫu thí nghiệm của Familia. Ai mà biết được họ đang nghiên cứu loại bệnh phẩm nguy hiểm gì. Các phòng nghiên cứu đối thủ của Familia có khắp nơi trên thế giới, còn có bọn khủng bố luôn thèm muốn những món hàng này.


James muốn gọi cho đội bảo vệ hãy cẩn thận, vì Quilian đã cho hết đám ống tuýp vào trong túi áo vest, sau đó ông ta giơ vali trống không ra đầu hàng.Rõ ràng kế hoạch của Quilian là muốn đánh lạc hướng đội bảo vệ sau đó mang mẫu virus bỏ trốn. James gọi điện thoại cho các bác sĩ cùng trực với mình thông báo rằng có một cuộc đánh cắp mẫu vật phòng thí nghiệm. Lát sau, cả sáu người bọn họ đều đã tập trung hết trong văn phòng trực ban. Khi đó Quilian đã tẩu thoát bằng chiếc xe của ông ta. Trước khi đi, Quilian bị bảo vệ bắn một phát trúng ngay bắp đùi trái, ông ta ngã xuống một lần. Bọn họ liếc nhìn nhau, lo sợ mấy ống thuỷ tinh đó không chịu được va chạm.

Có vài người bảo vệ đã bị trúng đạn, riêng người đầu tiên bị bắn vẫn nằm im lìm. Thay vì ngay lập tức chạy ra cấp cứu, James và các bác sĩ khác đi qua phòng thiết bị, lấy những bộ quần áo bảo hộ ngăn nhiễm mặc vào. Bọn họ chia ra làm hai nhóm làm việc. Một nhóm cùng các y tá khác chữa trị cho những nhân viên bị trúng đạn. Một nhóm dò tìm, kiểm tra kỹ khu vực xung quanh. Họ dễ dàng phát hiện ra vết máu của Quilian, cùng với vết chất lỏng xanh phát sáng lân tinh theo lối ông ta đã đi qua. Rõ ràng có ống thuỷ tinh đã bị vỡ.

Các bác sĩ sử dụng hết tất cả các biện pháp an toàn để dọn dẹp khu vực nhiễm khuẩn. Họ phun xịt chất diệt trùng, hút hết nước rửa không để lọt ra môi trường ngoài, dùng nhiệt độ để tẩy thêm một lần nữa, cuối cùng là thiết lập khu vực cách ly. Không ai biết rõ đó là loại virus gì, nên băn khoăn không biết các biện pháp xử lý như vậy đã đủ chưa. Còn có người đàn ông bị thương, đang mang trên mình ống virus đã bị vỡ chạy loanh quanh thành phố. Một cuộc gọi khẩn cấp cho bộ phận điều hành trung tâm. Bằng mọi giá phải ngăn không cho ông ta thoát ra ngoài. Hiện nay trên khắp các nẻo đườngđã thực hiện lệnh phong toả, rất dễ dàng để truy bắt ông ta.

James ôm đầu suy nghĩ, không ngờ ca trực hôm nay của anh lại đặc biệt ly kỳ đến vậy.

^_^

David là người Việt Quốc gốc Thanh Trà, nhưng ít có người nào biết được, bởi vì anh giấu biệt cái nguồn gốc này. Nói một cách đơn giản hơn, anh là một điệp viên do Thanh Trà phái tới. Mười hai năm là một khoảng thời gian dài trong đời người, David đã dùng mười hai năm tuổi trẻ của mình cho công viện gián điệp này. Nhưng nó hoàn toàn xứng đáng, vì anh đã leo lên được chức kỹ sư trực phòng máy trung tâm của thành phố Mái Ấm.


Một tháng trước, thiết bị lưu trữ bé xíu như con kiến đã được đơn vị tình báo Thanh Trà chuyển cho David. Họ đã chờ cơ hội này mười mấy năm rồi, cơ hội có thể tiếp xúc được với hệ thống thông tin khổng lồ của tập đoàn Thành Gia. Tập đoàn này là xương sống chính của Việt Quốc, Thành Gia sập thì Việt Quốc cũng tiêu vong. Một kế hoạch lớn lao chỉ nhờ vào một thiết bị bé xíu như con kiến. Trong đó là đoạn mã độc dùng để đánh sập toàn bộ hệ thống của Thành Gia.

Cơ hội xuất hiện trong những điều kiện kỳ lạ nhất. Ngay trong đêm phát lệnh giới nghiêm trong thành phố, bộ phận trực lại thông báo rằng có một báo động bên cơ sở ngầm khu B. David giật mình, cơ sở đó vốn đã bị cục tình báo của Thanh Trà thao túng rồi mà. Hơn nữa anh chưa từng nghe sẽ có hành động trong thời gian này.

Thay vì khởi động lệnh từ hệ thống di động, David mặc áo đi trực tiếp đến hệ thống điều khiển trung tâm. Trong túi anh là chiếc hộp đựng thiết bị con kiến bé xíu. Mặc cho sự phản đối của người vợ, David lái xe ra đường, trong ngực đập lên những nhịp tim rộn rã đầy phấn khích. Tại sao anh lại không nghĩ ra được kế hoạch đột nhập ngay chính trong ngày hôm nay? Một ngày quý hiếm trong vòng sáu mươi năm qua, khi cả thành phố tuyệt không có ai đi lại. Những khu phố sầm uất nhộn nhịp bây giờ không có lấy bóng người. Những cơ quan đầu não quan trọng cũng không có lấy một tên lính canh. Lối đi vào hệ thống trung tâm chưa bao giờ thông thoáng và dễ dàng hơn thế.

David khởi động hệ thống cách ly cho toàn thành phố. Khi bọn họ phát hiện ra thì toàn bộ dân cư đã bị nhốt trong cái lồng khổng lồ này rồi, thậm chí tất cả các hệ thống liên lạc đều bị David vô hiệu hoá. Khi anh mang theo những bí mật tuyệt vời trở về nước, thì dù có muốn cũng không ai thoát ra được để mà đuổi theo. Tất cả các lối ra vào trong thành phố đều bị khoá, mọi thông tin liên lạc đều bị chặn lại. Thiết bị con kiến chui vào trong hệ thống, ăn cắp những dữ liệu tuyệt mật quan trọng nhất, sau đó cắn xé mớ còn lại, cài vào hệ thống những đoạn mã độc tấn công các trung tâm khác. Người trong Thành Gia đã đánh giá quá cao khả năng bảo mật của mình. “Chưa bao giờ biết thua và tự hào về sự bất khả xâm phạm?”, David cười vào những thứ đó. Bọn người Việt Quốc quá kiêu ngạo và họ sẽ trả giá đắt về điều này. David thu hồi con kiến chứa đầy ắp thông tin, anh mỉm cười bước ra khỏi trung tâm, trước đó còn cẩn thận đóng lối vào lại. Phía sau anh, hệ thống máy tính kêu rồ lên, bắt đầu thực hiện những mệnh lệnh độc địa do đoạn mã phá hoại gây ra.

David lái xe như bay trên con đường số một, hướng về nhà máy xử lý nước thải của thành phố. Sẽ chẳng ai tìm được lối mà anh sẽ thoát ra được. Những cái cống ngầm lớn như metro có thể đủ cho một đội quân di chuyển nữa là, nói chi đến David. Mọi biện pháp rút lui đều đã được cẩn thận chuẩn bị hết cả rồi. Trong nhà máy có chiếc canô bơm hơi, túi hành lý, và giấy tờ giả được David dấu sẵn. Anh ta chỉ việc theo đường cống thoát ra, bên ngoài có một chiếc môtô giấu trong rừng, chạy tới sân bay thành phố Diệp Lục, và mất sáu tiếng đồng hồ trên máy bay nữa là được về tới nhà. David vui như điên, cao hứng vì nhiệm vụ suốt mười mấy năm trời kết thúc một cách đơn giản đến thế.

Chiếc xe hơi lướt nhanh trên mặt đường đột nhiên bị hất tung, nó lộn mấy vòng trên đường trước khi dừng lại. Mặt đường bị cày nát thành những vệt dài, mảnh vỡ vung tán loạn theo vết trượt của chiếc xe. David bị lộn ngược trong vị trí ghế ngồi, xung quanh là các túi khí bung ra đã bảo vệ anh. David ngơ ngác, bị sốc vì bất ngờ. Anh nghe mùi xăng dầu chảy, và mùi khét lẹt do ma sát lớn giữa thân xe với mặt đường.

David không chỉ là một kỹ sư bình thường như bao người khác, anh là một điệp viên cao cấp đã được huấn luyện. Anh nhanh chóng tháo dây bảo hộ trên người ra, cả người David rớt xuống một cái rõ đau. Anh đạp vỡ kính cửa xe để thoát ra ngoài, cố gắng chạy càng xa chiếc xe sắp sửa phát nổ càng tốt.


“Chết tiệt! Không hiểu mình đã cán trúng thứ gì? Chẳng lẽ có một cái thùng rác đột ngột xuất hiện giữa đường cao tốc được sao?”

Chiếc xe hơi cao cấp bùng cháy, ngọn lửa cao ngùn ngụt soi sáng cả đoạn đường đã bị mất điện. David ngẩn ngơ. Anh đã từng được huấn luyện trong những tình huống nguy hiểm ngặt nghèo và tra tấn thần kinh hơn thế này rất nhiều. David mới đầu là giật mình, hoảng hốt và cuối cùng là kinh hoàng thật sự. Anh vừa mới cán trúng một loài bò sát màu xanh khổng lồ. Con vật bê bết máu nằm dài trên đường, nếu tính cả cái đuôi thì con thằn lằn khổng lồ đó dài hơn ba mét. Nhưng thứ thật sự đáng sợ không phải là con thằn lằn đã chết đó, mà là hàng chục cặp mắt của đồng bọn nó đang nhìn anh chằm chằm.

Giống như số phận của tất cả những công dân khác trong thành phố, David không thể ra khỏi nơi này. Anh bị cắn xé đến chết. Thiết bị con kiến nhỏ xíu nằm gọn trong bụng một con thằn lằn xấu xí nào đó, không bao giờ được trở về Thanh Trà.

Mười hai năm gian khổ lại không bằng một cơ may tình cờ, thế nhưng cơ may hiếm hoi đó cũng không đủ để con người tội nghiệp này có thể trở về quê hương. Anh ta đã rất nỗ lực, rồi cuối cùng lại gục ngã trước cánh cổng thiên đường.

Điều càng buồn cười hơn là đám thằn lằn trong đêm đó không chỉ bị đụng một lần, mà đến hai lần bởi những người đàn ông khốn khổ. Một giám đốc khu vực bảnh bao, mặt vest trắng, liều mạng đánh cược một lần trong đời mình để trở thành kẻ phản bội. Quilian đã vứt bỏ tất cả để đánh cắp mẫu Z virus cho đối thủ của Thành gia, tập đoàn Ent Corp. ở nước Dijan. Những tưởng sẽ đủ tiền để mua một hòn đảo nhiệt đới sống cả đời sung túc, kết cục Quilian lại trở thành vật chủ lây nhiễm Z virus đầu tiên.

Z virus không có tác dụng đối với cơ thể quái vật. Bọn chúng đến từ một không gian khác, cơ thể của chúng có những cách vận hành khác biệt so với thế giới mà chúng ta biết. Tuy nhiên, Z virus có thể sống trong môi trường dung dịch. Quilian mang theo mấy ống nghiệm chức đầy Z virus khi bị cắn, vì vậy bây giờ Z virus có đầy trong miệng bọn thằn lằn. Khi bọn chúng cắn người, Zvirus lây lan khắp nơi. Biến xác chết thành zombie và từ đó cơn đại dịch khủng khiếp nhất trong lịch sử loài người xuất hiện.

Tất cả chỉ bao gồm những sự việc tình cờ đến ngạc nhiên. Sự báo thù của Ôn thần, sự phản bội của Quilian, âm mưu lâu dài của David, cả ba họp lại tạo nên một tấn thảm kịch kinh hoàng. Khủng khiếp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của những con người tội nghiệp đáng thương. Suy cho cùng, họ cũng chỉ tuân theo số phận do định mệnh đã sắp đặt cho mình.