Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma

Chương 11: Ý tưởng đen tối



"Cẩn thận!"

Cùng với một tiếng hét kinh hoàng, Diêm Dụ gần như không kịp suy nghĩ mà bật dậy khỏi ghế, anh kéo gần khoảng cách giữa hai người, đoạn giơ hai tay lên chắn ngang trước người cô.

Cứ thế, phân nửa nước canh nóng bỏng đã hắt thẳng lên cánh tay màu mật ong của Diêm Dụ, chậm rãi biến nó thành một sắc hồng bắt mắt, chỉ có một ít là bị bắn ra ngoài rồi dính lên đùi Quận Hy Ca thôi.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hầu hết tất cả mọi người, từ ông cụ Diêm cho đến những người hầu khác đều bị cảnh này hù dọa một trận, trái tim cũng rớt lộp bộp.

Thím Quyên run lẩy bẩy lùi ra sau, bà ta đánh rơi cái bát xuống đất, "xoảng" một tiếng vỡ toang thành từng mảnh. Vẻ mặt bà ta trắng bệch, lúng túng không biết làm gì, cũng chẳng nói nổi một câu xin lỗi.

Quận Hy Ca thì lại càng bất ngờ hơn, đáy mắt cô trào dâng sự khó tin vô bờ, xen lẫn với đó là mối giằng co nội tâm kịch liệt. Trong một thoáng, đột nhiên cô có ảo giác giống như bản thân đã trải qua một đời người, và Diêm Dụ là người đàn ông đã luôn bao bọc, che chở cô.

"Em có sao không?!"

Giọng nói của Diêm Dụ vang lên trên đỉnh đầu khiến Quận Hy Ca giật mình sực tỉnh. Không hề nghĩ ngợi, cô vội vã cầm tay anh lên, hỏi ngược lại: "Anh có sao không?!"

Một câu hỏi tương tự được lặp lại, Diêm Dụ bỗng bật cười, cảm thấy sung sướng vì đã nhận được sự quan tâm từ cô. Vết thương ngày hôm nay, coi như là cũng có ích!

"Tôi không sao." Diêm Dụ lắc đầu đáp.

Quận Hy Ca chăm chú nhìn làn da vốn đẹp đẽ nay lại phồng rộp mảng lớn do nước sôi của anh, trong lòng vừa áy náy lại vừa xót xa. Bấy giờ, cô mới phát giác mình đã làm gì, sự đụng chạm này khiến lòng bàn tay cô bất giác run lên nhè nhẹ.

Cô hắng giọng, ậm ừ rút tay về.

Ông cụ Diêm thấy tình trạng của Diêm Dụ cũng không có vấn đề gì lớn, sau khi gọi bác sĩ, ông bèn đanh mặt nhìn thím Quyên đang khép nép đứng một bên. Ông uy nghi quát to: "Thím Quyên, tại sao thím lại bất cẩn như vậy?! Có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?!"

Thím Quyên nước mắt lưng tròng, bà ta bấu chặt ngón tay vào nhau, miệng ấp a ấp úng không nên lời: "Tôi... xin lỗi ông chủ... Tôi không hề cố ý làm vậy..."

Đối với lời lẽ biện minh này, ông cụ Diêm híp hai con người, sâu trong mắt lộ ra sự tính toán, nghiền ngẫm. Qua một lát, ông liền khoát tay nói: "Thím tạm nghỉ một tuần đi."

"Ông chủ..." Thím Quyên còn muốn níu kéo thêm nhưng ông cụ không cho bà ta cơ hội, thẳng thừng nói một tiếng đuổi người:

"Đi đi!"

Thím Quyên cúi gằm mặt, bị khí thế của ông cụ áp đảo, lí nhí nói: "Vâng."

Trong lúc xoay người, bà ta lia đôi mắt tràn ngập sự cay ghét và oán hận tới Quận Hy Ca, phỏng chừng như muốn nhào lên lột da cô ngay lập tức.

Quận Hy Ca chạm phải ánh mắt này, trên mặt không xuất hiện bất cứ biểu tình gì, nhưng thực chất cô đã âm thầm ghi hận. Nếu như lúc trước cô không dám chắc thì bây giờ lại khác, cô mà còn ngu ngốc không biết bà ta đang nhắm vào mình thì quả thật đã uổng phí 26 năm thanh xuân cô lăn lộn trên cõi đời ngang trái, đối mặt với bao nhiêu loại người xấu xa.

Bóng dáng thím Quyên dần biến mất sau cánh cửa dày nặng, lúc này, Diêm Lãnh từ đâu tất tả chạy đến, trên tay hắn cầm một túi đá lạnh nhỏ.

Diêm Dụ đón lấy rồi nhanh nhẹn chườm đá lên cánh tay, anh xử lý sơ qua trước, ngũ quan khẽ nhăn lại vì đau đớn.

Quận Hy Ca liếc nhìn một loạt động tác lưu loát của anh, môi mỏng hơi mím, cô đưa ra đề nghị: "Tôi giúp anh."

Diêm Dụ đáp ứng, "Được."



Nói rồi, anh đặt túi đá vào tay cô, ánh mắt mười phần phấn khích, gác chân, bày ra tư thái chờ đợi phục vụ.

Vẻ mặt Quận Hy Ca hiện lên sự bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh liền được thay thế bằng sự tập trung cao độ. Cô nín thở, cố gắng nhẹ tay nhất có thể, thỉnh thoảng lại nhìn qua gương mặt của anh, lặng lẽ gặm nhấm cảm xúc khó chịu đang bòn rút từng chút, từng chút một tâm hồn mình.

Cô nghĩ cô bị bệnh rồi!

Lúc nãy, ông cụ Diêm cũng đã hỏi qua về vết thương trên mặt Diêm Dụ, anh nói dối là bị ngã, không hề khai ra kẻ đầu sỏ là cô. Ông cụ là người từng trải, làm sao dễ qua mặt đến vậy, ông thừa biết sự thật đằng sau. Có điều, ông vẫn quyết định nhắm mắt làm ngơ, không truy hỏi nữa, cứ coi như đây là bài học đắt giá dạy dỗ cho đứa cháu trai ngỗ ngược, lưu manh đã sớm hư thân này.

Ông đã bao lần dặn anh rằng phải kìm nén lại đi, đừng có suốt ngày giở thói trêu ngươi con gái nhà lành. Kết quả thì Diêm Dụ nào có chịu nghe, anh vẫn một mực làm theo cách của mình, mặt dày tính kế quyến rũ cô.

Trong đầu ông, anh mặc nhiên chính là một gã đàn ông đào hoa, tệ bạc, tùy tiện đem con gái người ta ra làm thú vui đùa giỡn. Ông nào có biết, tất cả những chuyện này đều do một tay anh tạo dựng nên?

Ông cụ không biết cụ thể Diêm Dụ và Quận Hy Ca có mối quan hệ ràng buộc thế nào, chỉ mơ hồ biết hai người có quen biết, hơn nữa anh còn có mục đích không chính đáng với cô. Nhưng có một điểm ông nghĩ mãi không thông, rốt cuộc một người tàn tật thì có gì đáng để anh phải lưu tâm chứ?

Ông không ghét Quận Hy Ca, tất nhiên cũng chẳng hề yêu thích, thế nhưng đây là người phụ nữ cháu trai ông đích thân chọn, ông không ngăn cản nổi. Suy cho cùng, ông thực sự không muốn bi kịch năm xưa tái diễn một lần nữa, ông đã chịu đủ giày vò cùng mệt mỏi rồi...

"Ông về phòng trước đi ạ, cháu có thể lo liệu được."

Tiếng nói của Diêm Dụ bất thình thình vang lên trong khoảng không vắng lặng, ông cụ Diêm trầm tĩnh gật đầu, chậm chạp chống gậy rời đi, chỉ bỏ lại một câu: "Dưỡng thương cho tốt."

Về phần Diêm Lãnh, anh ta làm "bóng đèn" từ nãy đến giờ, có lẽ vì quá lo lắng cho thương thế của Diêm Dụ mà không hề biết rằng vẻ mặt ai đó đã tối sầm đến cực điểm.

Diêm Dụ mấy lần ra hiệu cho hắn tránh làm kỳ đà cản mũi, vậy mà hắn vẫn ngây ngốc không thèm để tâm, còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào vết thương của anh: "Chị dâu, em thấy chỗ kia vẫn hơi đỏ kìa!"

Tính kiên nhẫn của con người có giới hạn, huống chi giờ này Diêm Dụ đang nóng lòng muốn chết, sao có thể bỏ qua cho Diêm Lãnh được. Anh làm như lơ đãng: "Hợp đồng ngày mai em đã soạn xong chưa?"

Diêm Lãnh: "Hình như... là chưa."

Diêm Dụ cười hiền dịu, "Vậy còn không mau đi đi?!"

"Em..."

Lời vừa ra đến cổ họng thì bỗng nghẹn lại vì một tiếng "hửm" đầy hàm ý của Diêm Dụ.

Diêm Lãnh hừ hừ, hắn lườm nguýt anh rồi vơ lấy áo khoác, nghĩ thầm anh trai vì sắc quên người thân.

Đoán chừng thằng nhóc này đang mắng anh cũng nên, nhưng Diêm Dụ mặc kệ, mọi sự chú tâm của anh đều đã đặt hết lên trên người cô.

Cự ly giữa hai người khá gần, Quận Hy Ca cúi đầu, ngón tay trắng mềm nắm chặt túi đá lạnh, luân phiên di chuyển qua lại vết bỏng trên hai tay người đàn ông.

"Nói đi, em thích tôi có đúng không?"

Diêm Dụ cất giọng trầm khàn, trong đó phảng phất một chút hiếu kỳ cùng mong chờ. Anh hy vọng cô sẽ nói "thích", nhưng Quận Hy Ca chỉ thoáng sửng sốt, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Anh có điểm gì đáng để tôi thích à?"

Cô sắp sửa làm quen với hình tượng một Diêm Dụ cứ hở ra là thả thính rồi, cũng không lạ gì nữa, cho nên rất bình tĩnh đối đáp.

Diêm Dụ tức điên lên, tại sao anh lại cảm giác khẩu khí của cô trào phúng thế nhỉ?



Anh thích làm người chủ động chứ không hề thích yếu thế chút nào, nhưng cô gái này lại khiến anh phải hạ xuống cái tôi cao ngạo của mình, thậm chí nghĩ đủ trăm đường để theo đuổi cô. Mục đích cuối cùng của anh là cô, hay là đồ vật kia?

Diêm Dụ bắt đầu mông lung, anh lộ ra nụ cười nhởn nhơ: "Sao lại không có? Tôi đẹp trai, tôi nhiều tiền, tôi tài giỏi, tôi có nhiều phụ nữ... theo..."

Nói đến câu cuối Diêm Dụ liền khựng lại, anh thầm chửi thề, đúng là tự đào hố chôn mình mà.

Sắc mặt Quận Hy Ca lạnh băng trong nháy mắt, lực đạo trên tay vô thức mất khống chế, đè nặng xuống. Diêm Dụ kêu lên xuýt xoa: "A, đau..."

Hừ, tốt nhất là đau chết anh đi!

Quận Hy Ca nghĩ nhưng không nói ra, cô thờ ơ ném trả túi đá vào tay anh, khôi phục bộ dáng kiêu ngạo, bĩu môi nhỏ: "Anh không chỉ mắc bệnh thần kinh mà còn mắc bệnh tự luyến!"

"Hy Ca..."

Mắt thấy Quận Hy Ca định bỏ đi, Diêm Dụ giở giọng đáng thương, "Em đối xử với ân nhân như vậy sao?"

Quận Hy Ca nén lửa giận đang sôi trào trong lòng, nở nụ cười hiếm hoi, cô nhả ra từng chữ: "Anh muốn tôi làm gì?"

"Đêm nay ngủ với tôi."

"Ngủ thế nào?!" Mang tai Quận Hy Ca đỏ bừng.

Diêm Dụ cười ranh mãnh: "Em đừng suy nghĩ lung tung, ngủ ở đây chỉ đơn thuần là nhắm mắt và đắp chăn mà thôi, không có như em nghĩ đâu."

"Tôi nghĩ gì chứ, anh biến đi!"

Diêm Dụ ngửa cổ cười vang, anh quên cả đau đớn, cảm thấy người phụ nữ này thật quá đỗi đáng yêu!

Mẹ nó, hiện tại tâm can anh đang có một loại xúc động thôi thúc anh hôn vào đôi môi đỏ mọng kia, ép cô dưới thân mình rồi tự tay cởi bỏ lớp vải áo che lấp bộ ngực căng tròn, hung hăng tiến sâu vào bên trong cô, mạnh mẽ chiếm cô làm của riêng...

Vừa nghĩ đến đây, Diêm Dụ liền bị dọa mất mật. Anh rất đứng đắn, anh không phải biến thái, tại sao lại nảy ra ý tưởng đen tối với cô?

Nhất định là vì anh đã độc thân quá lâu!

"Đại thiếu gia."

Lời của bác sĩ đánh gãy không khí mờ ám giữa hai người, Diêm Dụ để bác sĩ kiểm tra và bôi thuốc cho mình, xác định không quá nghiêm trọng thì mới bảo ông ta kiểm tra chân cho Quận Hy Ca.

Anh để ý lúc nãy cô cũng bị bỏng.

"Tôi không cần."

Có lẽ đã đoán trước được cô sẽ cự tuyệt, cho nên Diêm Dụ không nói không rằng mà vén nhẹ váy của cô lên. Quận Hy Ca không kịp che lại, chỉ thấy đầu gối phơn phớt màu đỏ hồng phản chiếu trong đôi đồng tử đen láy sâu thẳm.

Quận Hy Ca giận dữ đè tay anh lại, gằn giọng: "Đã kiểm tra đủ chưa?!"

Diêm Dụ: "Em không đau?"