Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma

Chương 33: Nơi kín đáo nhất cũng nhìn rồi



Quận Hy Ca lẳng lặng gấp tờ giấy lại, cho vào túi, qua một lát, cô chậm rãi nói với Diêm Dụ: "Tôi vào nhà vệ sinh."

Nói rồi, cô nhanh chóng đẩy xe lăn ra khỏi cửa.

Diêm Dụ nhíu mày, "Để anh đưa em đi."

Quận Hy Ca khựng lại, ngoái đầu nhìn anh cười châm chọc: "Sao? Anh đưa tôi đi để làm gì? Nhìn tôi à?"

Diêm Dụ xụ mặt, anh mới không xấu xa như thế. Có gì đáng xem chứ?

Anh xoay xoay cây bút máy trong tay, đoạn thu hồi tầm mắt. Vẫn là không thể chiếm được sự tin cậy và tín nhiệm của cô. Niềm tin vừa mới bùng lên đã bị một gáo nước lạnh dập tắt, ánh mắt anh lộ ra vẻ buồn bã.

Trong WC nữ, Lâm Hoa đang đứng trước gương mà thoa lại son môi. Thấy Quận Hy Ca tiến vào, cô ta nhếch mép khinh bỉ, rầm rà rầm rì trong miệng: "Xùy, tưởng gì..."

Con ngươi Quận Hy Ca khẽ híp, lạnh nhạt điều khiển xe lăn tới trước bồn rửa tay.

Bồn rửa tay được thiết kế không quá cao, cho nên với dáng người hoàn mỹ của mình, dù đang ngồi trên xe lăn thì Quận Hy Ca vẫn có thể giơ tay vươn tới như thường. Dòng nước mát chảy qua kẽ ngón tay cô, thấm ướt làn da trắng mềm như bạch ngọc.

Lâm Hoa quả thực có chút ghen tỵ. Cô ta liếc người phụ nữ bên cạnh, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn vô cùng diễm lệ, đường nét lả lướt, môi hồng tự nhiên, không son không phấn mà vẫn toát lên sự cao quý, thu hút.

Còn cô ta, chưa lần nào dám ra đường để mặt mộc. Có đi đổ rác cũng phải ăn diện đẹp đẽ mới có dũng khí mà đối diện với người khác.

Lâm Hoa treo một nụ cười giả tạo, tay bắt mặt mừng với cô: "Xin chào, cô có cần tôi giúp gì không?"

Quận Hy Ca chớp mắt, cô nghiêng đầu thờ ơ: "Cô có thể giúp gì được cho tôi? Cướp chồng của tôi à?"

"Tôi... tôi không có..."

Lâm Hoa ngượng chín cả mặt, cô ta không ngờ Quận Hy Ca lại thẳng thắn như vậy, chỉ bằng một câu nói đã bóc trần mục đích của cô ta.

Quận Hy Ca cười, dáng vẻ không muốn nói nhiều: "Nhớ kĩ những lời cô nói."

Mọi cử chỉ của Quận Hy Ca lúc này đều thể hiện sự chiếm hữu rõ ràng, chỉ cần có kẻ dám bén mảng đến lãnh thổ của cô, cô sẽ không ngần ngại mà giương súng bắn chết đối phương.

Trong tiềm thức, Quận Hy Ca đã sớm nhận định Diêm Dụ là lãnh thổ của mình. Chỉ là hiện tại cô còn chưa phát giác ra...

Lâm Hoa cảm thấy người phụ nữ này có chút kì quái. Không chỉ lạnh lùng mà còn độc đoán, lúc nào cũng kiểm soát gắt gao người đàn ông của mình.

Cô ta nghĩ đàn ông ấy mà, đào hoa là chuyện bình thường, không tam thê tứ thiếp thì không chịu nổi. Cho nên, cô ta mới to gan quyến rũ Diêm Dụ, muốn từ gà rừng biến thành phượng hoàng, thay thế vị trí của Quận Hy Ca.

Ai bảo trước kia Diêm Dụ đã qua lại với nhiều cô gái như vậy, điều này khiến cô ta càng thêm tin tưởng rằng bản thân mình sẽ có khả năng thành công. Chỉ cần thành công, cô ta sẽ trở thành dâu cả của Diêm gia, là bà chủ tập đoàn Diêm thị, từ đó gia nhập giới thượng lưu, móc nối quan hệ làm giàu.

Cô ta quả là thông minh!

Lâm Hoa thầm tự mãn, cô ta gật đầu qua loa với Quận Hy Ca, hoàn toàn không đặt trong lòng lời cảnh cáo của cô.



Một người tàn tật thôi mà, có gì phải sợ chứ?

Lâm Hoa chưa được nếm mùi độc ác của Quận Hy Ca, cho nên vẫn ngây thơ cho rằng cô vô dụng, không mảy may có chút tính uy hiếp nào.

Nhưng rất nhanh thôi, ngày đó của cô ta sẽ đến.

Giờ tan tầm, Diêm Dụ ghé qua quán nhỏ ven đường mua một ít mứt hoa quả. Lúc đi vẻ mặt anh rất tốt, thế nhưng lúc về thì lại khác hẳn một trời một vực.

Quận Hy Ca mở to mắt nhìn anh, lông mày thanh tú thoáng co lại, bởi vì cô đã trông thấy vết son màu đỏ hồng rực rỡ in hằn trên tay áo anh, giống như... vừa mới đi vụng trộm về.

Ngón tay cô vô thức cong lên, hé miệng, muốn nói rồi lại thôi. Diêm Dụ day thái dương, anh cáu kỉnh đặt túi mứt xuống, chủ động mở miệng: "Hừ, gặp phải loại người không biết xấu hổ."

Quận Hy Ca kìm lòng không đặng, rốt cuộc cũng hỏi: "Là ai?"

"Hửm?" Diêm Dụ làm ra vẻ ngơ ngác.

Quận Hy Ca rít qua kẽ răng: "Tôi hỏi vết son đó là của ai?"

Diêm Dụ cười trong lòng, cô đang quan tâm anh, nên mới để ý chi tiết nhỏ nhặt như vậy. Anh cất giọng trầm thấp: "Người này em cũng biết. Là Lâm Hoa."

Đôi mắt Quận Hy Ca bừng bừng nộ khí, nhưng giây sau liền tắt ngúm, ỉu xìu. Cô có tư cách gì truy hỏi anh chứ? Anh muốn ra ngoài trăng hoa, cô cũng không quản được.

Quận Hy Ca tựa đầu vào cửa kính, nhắm nghiền mắt.

Diêm Dụ đã chuẩn bị một tràng văn dài để giải thích, nào ngờ cô lại thờ ơ thế này. Anh nhăn nhó không vui, hừ lạnh nói: "Lâm Hoa bám theo anh đến tận quán bán mứt, còn nói rằng tình cờ gặp nhau. Nhưng anh thấy không phải vậy, cô ta đang cố ý tiếp cận anh, em thấy có phải không? Vết son này cũng là do cô ta bất cẩn để lại..."

Bất cẩn, e rằng chỉ là cái cớ thôi. Lúc ấy, anh đã đòi cô ta một chiếc áo mới, báo hại cô ta bị ngốn mất một khoản tiền. Nhưng anh cũng không mặc, trực tiếp vứt vào thùng rác luôn.

Đã là rác thì phải vứt đúng nơi quy định!

Anh chỉ muốn chỉnh cô ta một chút, có điều, anh rất tò mò về phản ứng Quận Hy Ca, nên mới quyết định đem bộ dạng này trở về xe.

Vậy mà cô lại ngó lơ anh, hỏi xem có tức không cơ chứ?

Quận Hy Ca ngồi im, chỉ là hàng mi rung động rất khẽ. Anh biết cô vẫn đang nghe, vừa cởi cúc áo lại vừa thao thao bất tuyệt, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện sự trong sạch của bản thân.

Nghe mãi, Quận Hy Ca bực mình gắt lên: "Chúng ta về nhà được chưa?! Còn nói nữa trời sẽ tối."

Một mảng thịt ngay lập tức đập vào mắt. Diêm Dụ cởi trần, làn da màu đồng khỏe khoắn, khuôn cằm gợi cảm, kết hợp cùng với không khí trong xe, Quận Hy Ca chỉ cảm thấy người mình nóng rực.

Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì vậy?

Diêm Dụ nhìn vẻ mặt của cô, nén cười, ánh mắt sóng sánh tình cảm.

Nhất định là cô đã bị thân hình của anh mê hoặc!



Quận Hy Ca nghiêm túc nhắc nhở: "Anh mau mặc áo vào đi!"

Diêm Dụ vô liêm sỉ đáp: "Không sao, chúng ta đâu phải là người ngoài, em còn ngại ngùng cái gì? Huống chi..."

Anh liếm liếm đôi môi khô khốc, nụ cười cực kì không đứng đắn, "Nơi kín đáo nhất của anh, em cũng đã nhìn rồi."

"Á!"

Quận Hy Ca hét ầm lên, khóe mắt phiếm hồng, cô thật muốn đánh chết tên đàn ông này mà!

Tự luyến, tự phụ, da mặt dày, cũng lắm chiêu trò, trên đời này còn có kẻ nào kiêu ngạo hơn anh?

Chuyện lần trước ở trong phòng tắm, cô chỉ vô tình mà thôi, lại để lại ấn tượng sâu sắc nhường này, thậm chí còn... nằm mơ nữa chứ. Bây giờ anh nhắc lại, có khác nào vũ nhục cô đâu?

Diêm Dụ bất đắc dĩ mỉm cười, xoa dịu cô: "Được rồi, đừng làm như anh bắt nạt em thế. Anh cũng đâu có bắt em chịu trách nhiệm?"

"Anh dám?!" Quận Hy Ca gằn giọng.

"Không dám, không dám..."

...

Mới sáng bảnh mắt mà đầu báo đã đưa một tin nóng hổi: [Xuất hiện tình nhân thứ 13 bên cạnh Diêm công tử. Rốt cuộc bao giờ sự đào hoa này có hồi kết?]

Quận Hy Ca siết chặt điện thoại, những ngón tay vì dùng nhiều lực mà trắng bệch. Cô nhìn một loạt hình ảnh trên điện thoại, cười khẩy.

Không thể không nói Lâm Hoa đã hao tổn tâm tư dựng nên màn kịch này, nhưng... có tác dụng gì chứ? Chỉ cần sáng suốt một chút sẽ nhìn ra ngay hai người trong ảnh chẳng có gì thân mật, tất cả đều là do góc máy mà thôi.

Nhưng dư luận thường dễ dàng bị dắt mũi, mạng xã hội nhốn nháo cả lên, hỏi nhau liệu đây có phải tình nhân cuối cùng của Diêm Dụ không?

Vẫn không có câu trả lời, bọn họ chỉ có thể mồm năm miệng mười, đồn đoán linh tinh câu chuyện.

Quận Hy Ca do dự vài giây, ma xui quỷ khiến, cô bấm gọi một dãy số mà đã rất lâu mình không liên lạc.

Cơ hồ ngay lập tức, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, giọng phụ nữ truyền tới, mang theo sự tôn kính, nể trọng: "Bác sĩ Quận..."

Quận Hy Ca đại khái với bà vài câu, sau đó vào thẳng vấn đề: "Có thể xóa toàn bộ lượng tin tức kia được không? Tiện thể làm ra chút gì ý nghĩa..."

"Không thành vấn đề, miễn là cô mở miệng, trong khả năng của mình, tôi sẽ tận lực đáp ứng."

"Cảm ơn bà."

Khóe miệng Quận Hy Ca có chút rét lạnh, cô tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Hôm nay Diêm Dụ đột nhiên tha cho cô, không bắt cô phải tới công ty nữa, chẳng biết là anh định làm cái gì?