Chuông đồng hồ phát ra tiếng kêu báo hiệu đã 7h tối.
Quận Hy Ca vừa mới tắm xong, cô được người hầu hỗ trợ ngồi vào xe lăn. Trước mặt cô là một ô cửa nhỏ, gió từ ngoài phả vào từng cơn từng cơn êm ả, thổi bay những sợi tóc vừa thẳng vừa dài, đưa mùi hương thơm ngát lan khắp căn phòng rộng lớn.
Lúc này, Quận Hy Ca đang yên tĩnh cúi đầu, trên tay cầm một cuốn sách y học dày cộp.
Ngành y đối với Quận Hy Ca có sức hấp dẫn rất lớn, mặc dù hiện tại cô không thể cầm dao phẫu thuật được nữa, thế nhưng tinh thần ham học hỏi thì chưa bao giờ dừng lại.
Từ nhỏ, cô đã có ước mơ trở thành bác sĩ. Phấn đấu bao nhiêu năm, ra trường, làm thực tập trong bệnh viện, bằng sự nỗ lực cùng tài năng của bản thân, khó khăn lắm cô mới có thể leo lên đến vị trí cao quý kia, được mọi người gọi một tiếng "bàn tay vàng" của khoa ngoại Đế Đô. Ấy vậy mà đáng tiếc... chỉ sau một đêm ngắn ngủi, gần như tất cả mọi thứ cô có trong tay đều đã không cánh mà bay, nhanh đến nỗi cô không phản ứng kịp.
Cho đến tận bây giờ, dường như Quận Hy Ca vẫn còn ám ảnh sâu sắc về cái đêm mà mình bị tai nạn giao thông. Cả người cô bị đầu xe tải đâm vào, mạnh mẽ hất văng hàng chục mét. Lúc ấy, cô mới hiểu được cảm giác tuyệt vọng khi phải chờ đợi cái chết nó đau khổ cỡ nào.
Sinh mệnh mờ nhạt giống như một sợi chỉ mảnh, cô gái nằm sõng soài trên nền đất lạnh lẽo, bẩn thỉu, cánh môi mấp máy không thốt nên lời. Dòng máu đỏ tươi tuôn chảy, nhuốm lên chiếc áo blouse trắng toát. Tứ chi cô lạnh ngắt, cứng đờ và tê liệt, chính cú va chạm này đã cướp đi cả đôi chân lẫn sự nghiệp của cô...
Quận Hy Ca hít sâu một hơi nhằm dằn xuống nỗi bi thương trong lòng, cô nhẹ nhàng gập sách lại, đặt trả lại trên giá. Cuốn sách này không phải của cô, nó là của Diêm Dụ. Hình như anh cũng nghiên cứu một chút về ngành y.
"Hy Ca."
Diêm Dụ từ ngoài bước vào, anh mặc một bộ quần áo ở nhà, trông rất thoải mái, mái tóc còn chưa kịp khô.
Hễ nhìn thấy bản mặt của Diêm Dụ, tâm tình Quận Hy Ca lại bực bội khác thường. Cô đưa mắt lườm người đàn ông, không lạnh không nhạt nói: "Chúng ta không thân thiết, cho nên anh đừng có mở miệng ra là Hy Ca này, Hy Ca nọ."
Diêm Dụ giương giương khóe môi, anh kề sát vào tai cô, nói một câu không rõ ý vị: "Vợ chồng còn không thân thiết, vậy như nào mới tính là thân thiết? Chẳng lẽ... là bạn giường?"
Hơi thở nóng ấm của anh khiến cô vô thức rụt cổ. Quận Hy Ca nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu là bạn giường thì có lẽ anh đã thân thiết với không ít người nhỉ?"
"Từ trước đến nay tôi chỉ thân với mình em."
Nghe vậy, ánh mắt Quận Hy Ca khẽ chớp sáng, một lát sau, cô chậm rãi chà hai ngón tay vào nhau, thấp giọng cười châm biếm: "Diêm thiếu, vậy mời anh nhường cơ hội cho người khác, sự thân mật này... tôi đây không có gan nhận."
Từng câu từng chữ đều thấm đẫm sự khinh ghét và chê bai rõ ràng. Sắc mặt cô gái không tồn tại một chút cảm xúc dư thừa, so với một người máy đã được lập trình sẵn thì cũng không có quá nhiều khác biệt.
Diêm Dụ sa sầm mặt, đôi mắt thăm thẳm lóe lên tia bén nhọn. Nghĩ nghĩ, người đàn ông liền mỉm cười thâm trầm, anh đặt một bàn tay lên bờ vai mảnh khảnh, sau đó há miệng cắn vào cái ót thơm mềm của cô, hít nhè nhẹ.
"A!"
Hành động đột ngột này của anh khiến trái tim Quận Hy Ca giật lên thon thót. Một dòng điện không tên bỗng chốc lan tỏa khắp người cô, nhanh chóng chạy từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, tê tê dại dại khó hiểu.
Cảm giác ẩm ướt tác động đến vô số sợi dây thần kinh, Quận Hy Ca giống như bị rắn cắn, cô không kịp suy nghĩ mà đã huých thẳng cùi chỏ vào khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Diêm Dụ, hơn nữa, sức lực thả ra còn có vẻ... hơi mạnh.
Chỉ thấy chưa đầy một giây sau, Diêm Dụ vốn đang đứng yên đã bị cô gái tuyệt tình đẩy xa. Đầu anh lệch hẳn sang một bên, gò má nhẵn nhụi nổi lên từng tầng sưng đỏ, vô hình trung đã tạo thành một sự tương phản chói mắt.
Quận Hy Ca trân trối nhìn anh, rồi lại rũ mắt nhìn bàn tay mình, thâm tâm không tránh khỏi kinh ngạc. Cô trở nên bạo lực như vậy từ khi nào? Trong vòng một ngày thôi, Diêm Dụ đã bị cô đánh cho không biết bao nhiêu lần...
"Quận Hy Ca, em có nhất thiết phải hành hạ tôi một cách trực tiếp thế này không?!"
Diêm Dụ ôm má xuýt xoa, đau chết anh mất thôi! Rốt cuộc người phụ nữ này có thù hận gì với anh? Không đánh anh thì cô ngứa tay à?
"Anh..."
Quận Hy Ca bặm môi, vẻ mặt hiện lên sự quẫn bách cùng cực. Không biết qua bao lâu, cô siết chặt mép váy, lạnh giọng nói thật to: "Tôi cảnh cáo anh một lần cuối, hãy tránh xa tôi ra, tốt nhất là đừng có động chạm vào tôi!"
Độ ấm trong mắt Diêm Dụ dần dần vơi bớt, anh nhếch mép, nụ cười ẩn chứa nét u uẩn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
"Em quên rồi."
Áp bách của anh trút thẳng xuống đầu cô, Quận Hy Ca nhìn thấy trong đôi con ngươi đen láy ấy phảng phất một vệt nguy hiểm, nhưng nhiều hơn chính là sự thất vọng.
Anh đang thất vọng vì cái gì?
Có lẽ cô biết câu trả lời...
Quận Hy Ca cụp mi, tự đẩy xe lăn đi. Giữa lúc Diêm Dụ tưởng rằng cô muốn tìm cách để lảng tránh vấn đề, anh đã nghe cô bình bình nói: "Tôi không quên."
Vấn đề liên quan đến tính mạng, cô làm sao dám quên?
Từ khi bước chân vào cái nhà này, Quận Hy Ca thừa biết Diêm Dụ vẫn luôn giám sát mình, mọi động thái của cô lúc nào cũng nằm trong tầm mắt anh. Chính vì thế, cô chưa bao giờ lơ là cảnh giác hay để lộ điểm yếu...
Cô có thể nhìn ra bản chất thực của Diêm Dụ, anh là một người tâm cơ sâu rộng, cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Những lời đồn đại không mấy tốt đẹp kia, ha ha... chỉ để qua mắt thiên hạ mà thôi.
Diêm Dụ không biết nói gì, anh dò xét nhìn cô, thấy cô đang chật vật xoay sở với chiếc xe lăn, bèn gạt hết mọi chuyện ra sau gáy, đoạn tốt bụng hỏi nhỏ: "Cần tôi giúp em không?"
"Tôi tàn phế bên dưới chứ không phải bên trên."
Dứt lời, Quận Hy Ca đã đóng sầm cửa lại.
Diêm Dụ bất giác buồn bực, anh giơ chân đá vào cái bàn bên cạnh để xả giận. Lòng tự tôn của cô gái này rất cao, cô xa cách với người khác một thì lại xa cách với anh mười.
Trong tim cô, anh không chiếm được một góc nào cả.