Trên bầu trời Thụy Sĩ, những đám mây trắng lẳng lơ trôi thành từng cụm, từng cụm như đang rong chơi, vui đùa. Mùi cỏ cây ngai ngái hòa cùng với mùi hoang dại của đất và cát, thành phố Lucerne chưa bao giờ tươi đẹp đến thế.
Giờ phút này, Diêm Dụ đang híp mắt suy tư về người đàn ông đứng sau lưng cô vào giây cuối cùng, trước khi hai người chính thức ngắt kết nối. Nghĩ rồi lại nghĩ, một ý tưởng không tốt đột nhiên bật lên trong đầu anh, làm anh lo lắng đến nôn nao. Chẳng lẽ khi anh vắng nhà, có kẻ nào đó đã to gan đào bới góc tường nhà anh, xâm phạm vùng cấm của anh?
Đoàn Mộc Liêm liếc thấy vẻ mặt sầu não của bạn thân thì không khỏi nhíu mày. Vừa rồi không phải tên này vẫn rất tốt sao? Vì lý do gì mà bây giờ lại trưng ra vẻ mặt đần thối như vậy?
Hắn ta thở dài, đoạn ngửa mặt cảm thán: "Những người đang yêu thật là khó hiểu!"
"Đoàn Mộc Liêm..."
Đang ngồi im lặng, Diêm Dụ bỗng thốt lên với vẻ hốt hoảng.
"Cái gì?"
"Cải trắng mà tôi cất công chăm bẵm đã bị lợn ăn mất rồi!"
Dứt lời thì không đợi ai đáp lại, người đàn ông đã buông máy tính, không thiết tha gì nằm vật xuống sàn. Anh gác tay lên trán, băn khoăn đủ thứ về cô vợ nhỏ của mình.
Có khi nào Quận Hy Ca đang được ai đó tán tỉnh hay không? Có khi nào cô động lòng sau đó nhẫn tâm bỏ rơi anh không?
Hàng loạt mối lo thay phiên nhau giày vò Diêm Dụ, nhưng được một lát, khi đã bình tĩnh lại rồi thì anh lại nghĩ, có lẽ bản thân đang quá đa nghi chăng? Việc mà anh cần làm bây giờ đó chính là tin tưởng cô, rõ ràng sự quan tâm của vợ anh không phải là dối trá! Hơn nữa, thầy bói đã nói với anh Hy Ca là một người chung tình, cả đời này người mà cô yêu chỉ có mình anh mà thôi!
Trước kia, Diêm Dụ vốn không tin vào mấy trò bịp bợm, lừa lọc này, nhưng gã thầy bói lề đường nói với anh mấy lời như vậy, anh không thể không tin. Còn gì hạnh phúc hơn việc có thể cùng người mình yêu nắm tay trải qua suốt kiếp, suốt đời?
Hai mắt Diêm Dụ lấp lánh ánh sáng, anh cười tủm tỉm làm Đoàn Mộc Liêm những tưởng bệnh thần kinh của anh bất chợt bộc phát. Giây trước một kiểu, giây sau một kiểu, rốt cuộc tâm lý người này có vấn đề gì không vậy?
Không đủ nhẫn nại nhìn Diêm Dụ cười ngốc một mình, Đoàn Mộc Liêm tiến sát về phía anh. Hắn ta thoăn thoắt mở một chiếc máy tính khác, vừa làm vừa hắng giọng nói: "Cậu không muốn ở lại thêm mấy tháng nữa thì hãy tập trung xử lý cho xong đi. Vợ của cậu đang mòn mỏi chờ đợi cậu đó!"
Nụ cười của Đoàn Mộc Liêm không có chút lương thiện nào. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm sau chuyến đi này phải tìm được một cô bạn gái đáng yêu, xinh xắn về làm quà mừng ra mắt ba mẹ.
Được Đoàn Mộc Liêm cảnh tỉnh, Diêm Dụ phút chốc liền nghiêm chỉnh lại. Đúng vậy, anh nhất định phải hoàn thành công việc sớm nhất có thể để trở về gặp cô! Đêm dài lắm mộng, càng để lâu thì càng nguy hiểm.
Không biết có phải Quận Hy Ca cho anh động lực hay không mà hiệu suất làm việc của anh tăng lên rõ rệt. Suốt mấy ngày, mấy đêm không ngủ, Diêm Dụ cùng với Đoàn Mộc Liêm đã vạch ra một kế hoạch hành động cụ thể, phòng tránh tối đa những nguy cơ, rủi ro sẽ xảy ra.
Khi những tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá, Diêm Dụ khoác chiếc áo măng tô đen nhánh lên người, kế tiếp kéo mũ che kín đầu.
Từ cửa sổ trông xuống phía dưới, Diêm Dụ gật đầu với Đoàn Mộc Liêm. Anh di chuyển ra cửa, nhếch môi, chầm chậm cười nói: "Được rồi, cậu đang lo gì chứ? Tôi phúc lớn mạng lớn, sao có thể chết được?"
Từ một tiếng trước, Đoàn Mộc Liêm đã liên tục nhắc nhở anh phải thật cẩn thận, nếu phát hiện bất cứ điều gì khả nghi lập tức báo cho hắn ngay. Nói nhiều đến nỗi anh cảm thấy ngứa ngáy lỗ tai vô cùng.
Đoàn Mộc Liêm chỉ đáp lại anh bằng một vẻ mặt nặng nề, chẳng nói chẳng rằng gì.
Diêm Dụ chép miệng, sau khi xuống dưới lầu, anh tháo xích của một chú chó Ngao Pháp rồi thảnh thơi dắt nó ra ngoài.
Chú chó này có vẻ háo hức, nó chạy rất nhanh, chiếc đuôi mập mạp khẽ ve vẩy. Diêm Dụ thậm chí còn phải đuổi theo nó, anh kìm xích kéo nó lại, khom lưng vuốt vuốt bộ lông nâu vàng óng mượt.
Mỉm cười bất đắc dĩ, anh thấp giọng thì thầm: "Tantan, cho mày sang đây không phải để chơi, biết chưa? Ra dáng một chút đi!"
Tantan là thú cưng của Đoàn Mộc Liêm, nó vốn ghét người lạ nhưng riêng anh thì không. Bởi vì anh cho nó nhiều thức ăn ngon nên đã thu phục được nó, khiến nó thân thiết với anh.
Dường như nghe hiểu những lời anh nói, Tantan hơi động đậy tai, cái bản mặt đầy nếp nhăn như thể hiện nó đang không vui.
Bà chủ quán trọ vừa trông thấy anh liền hồ hởi, giọng nói đậm chất địa phương: "Này, đẹp trai, cậu đi đâu vậy?"
Khẩu âm của bà ta không được chuẩn lắm, Diêm Dụ miễn cưỡng nghe được vài từ. Anh không đáp mà chỉ tay vào Tantan, chớp mắt một cái đã cùng nó nhanh chóng rời khỏi.
Nhiệt độ ngoài trời dao động ở ngưỡng 11°C, cái lạnh bất chợt ùa tới khiến Diêm Dụ vô thức khép chặt áo khoác. Không biết một luồng gió từ đâu thốc tới, suýt chút thổi bay chiếc mũ của anh, cũng may là anh giữ kịp.
"Tantan, mày chạy chậm thôi, chân anh đây dài nhưng không nhanh bằng mày!"
Diêm Dụ cố gắng thả lỏng hết sức có thể, tư thái tự nhiên như đang đi dạo buổi sáng. Ngang đường, anh rẽ vào quán giải quyết cái bụng lép kẹp của mình bằng Rösti nóng hổi - một món khoai tây bào chiên với thịt xông khói, hành tây và pho mát.
Trong khi ăn, Diêm Dụ vẫn không quên nhìn trước ngó sau, đề phòng có người đi theo mình. Không hiểu sao anh luôn có cảm giác đang bị một đôi mắt sắc bén theo dõi, chưa từng chuyển dời một giây, một phút nào.
Mang theo sự nghi ngờ, Diêm Dụ ra khỏi quán ăn bèn nấp vào phía sau bờ tường, dự định bắt quả tang.
"Tantan, im lặng!"
Anh đặt tay lên môi, ngay khi trông thấy bóng người xuất hiện liền nhanh như chảo chớp túm lấy cổ áo đối phương, đè gọn người đó lên tường.
Vươn tay hất chiếc mũ lưỡi trai che mặt đối phương ra, Diêm Dụ cả kinh đến nỗi tròn xoe mắt. Anh lắp bắp không nên lời: "Ba... ba vợ?!"