Hành Trình Của Nhân Vật Phụ

Chương 23: phước lành.



   Một người hiện ra trạc tuổi Masaru. Anh ta cũng có mái tóc trắng nhưng kiểu tóc khác và cao hơn Masaru một chút. Cơ bắp cũng nở nang hơn hẳn Masaru.

-chào em,Sakura-san.-cậu ta nói thế.

-chào anh.....darling.-cô ấy cười rồi chạy tới,ôm lấy cậu.

-làm sao em còn nhớ anh vậy? Chẳng phải mọi người bị xoá trí nhớ hết rồi sao?-

-đúng là vậy. Nhưng sau khi tiến hoá thành dạng này,em đã nhớ lại được bằng cách nào đó.-

-hừ....mà kệ đi. Em có biết những người khác ở đâu không?-

-em không biết rõ. Nhưng có thể là họ không ở quanh đây đáu vì em không thể cảm thấy được họ.-

-vậy à....nhưng...dù sao có em ở đây là anh thấy rất vui rồi.-

-vâng,em cũng vậy.-

   Sau đó,hai người họ ôm lấy nhau,trao nhau một nụ hôn thắm thiết và mặn nồng. Họ như muốn đánh dấu,muốn ghi nhớ từng đặc điểm,từng bộ phận của người bên cạnh.

Sau nụ hôn nồng thắm,họ tách nhau ra nhưng giọt nước như sợi tơ trong suốt vẫn níu họ lại với nhau. Anh ta vuốt tóc cô nàng. Cô thì quấn lấy lưng cậu,kéo nhau lại gần.

Họ lại hôn nhau một lần nữa. Cô nàng bằng cách nào đó đã bung hết quần áo ra. Natsumi cũng vậy. Quần áo của cậu ta bung ra như có vật gì đó nổ trong người cậu,xé toạc chiếc áo ra.

Natsumi nhanh chóng lấy chủ động,đè cô nàng xuống. Thân hình của cô vẫn thế,không một chút thay đổi. Hay nói cách khác là nó không thể hoàn hảo thêm được nữa.

~~~Natsumi pov

Để bản thân mình giải phóng, tôi lao vào, hôn cổ thêm cái nữa rồi dần dần tìm đường xuống cổ cô ấy khi một tay bóp bưởi và một tay kích thích sò điệp.

-ư...ha...ah ah, ưmmm.-bị kích thích, cổ phát ra những tiếng rên khe khẽ, vừa đủ để tôi nghe.

Xuống dưỡi nữa, tôi mút núm vú của cô ấy khi một tay vân vân đầu ty còn lại và một tay đang nhẹ nhàng banh cô bé ra.

Những tiếng rên trầm bổng ngập tràn cả căn phòng, nghe như một bản nhạc tuyệt đẹp. Tôi hiện đang bú ty của bạn gái tôi, vô ấy đang rất nhẹ nhàng di chuyển tay lên xuống, lên xuống một cách điêu luyện.

Tôi ngồi dậy, để cô ấy quỳ dưới đất rồi dùng bộ ngực khủng của cô ấy cọ sát dương vật của tôi trong khi miệng đang ngậm đầu khấc tôi. Cô ấy ngậm chặt, di chuyển người mình nhanh hơn nữa.

Người tôi như có một tia lửa điện chạy qua. Tôi bắn ra đầy mồm cổ. Đến nỗi cổ phải phồng cả má lên mà vẫn còn thứ dịch trên khé miệng. Uống hết sạch trong một lần, cổ nhìn tôi với ánh mắt dam dang rồi liếm môi.

Một lần nữa, tôi bế cổ lên giường khi cổ đang banh phần dưới ra, mời gọi tôi xông vào. Được sự cho phép,tôi lôi thằng đệ tổ bố ra rồi từ từ cho chúng tìm hiểu.

Khi miệng cô bé ngoạm 1/3 cậu bé,tôi liền cảm thấy một rào chắn mỏng manh giữa một cô gái và một người phụ nữ(cái màng trình ấy).

-được mà.hãy biến em thành người phụ nữ của anh đi.-nàng ôm lấy tôi,thì thầm vào tai tôi đầy dam dang.
Được cho phép,tôi liền dồn lực vào cú đẩy.

-*rạch*Áh...ưa...ah ah -tiếng màng trinh bị xuyên thủng vang lên trong không khí im ắng.

Những giọt máu rỉ ra cùng với khuôn mặt ẩn chứa sự đê mê,lẫn chút đau đớn hiện lên trên khuôn mặt cô ấy càng khiến tôi hứng thú hơn.

Tôi đẩy hông mình nhè nhẹ,cùng với những âm thanh hớt hải cổ tạo ra,hoà cùng một nhịp với tiếng vang khi hai bên va chạm nhau(cái tiếng pạch pạch pạch ấy)

Sau một hồi,biểu hiện đau đớn đã nhường lại cho sự thích thú,kích thích thể hiện trên khuôn mặt đấy.Những tiếng rên cũng ngọt ngào hơn,khớp hoàn hảo với những cú nhấp ngày một nhanh dần của tôi.

Sau một hồi "bướm ăn chim",tôi đã chuẩn bị bắn và cô ấy chắc hẳn cũng đã đến giới hạn.

-ư..anh đến giới hạn rồi....

-haaa...haa.... Được mà..cho em trung tình của anh đi.... Ua... Hự

Sau đó, một dòng điện chạy dọc tâm trí tôi, truyền xuống lưng rồi lay nhẹ cậu em. Có tín hiệu, nó dựt dựt rồi bắn hết tất cả vào trong cô bé như một khẩu súng tiểu liên.

-haa, haa, kimochi desu ne.

~~~~~

CẢNH BÁO: chap này không giành cho những người yếu tim,những F.A hay manh động và những người chú ý tiểu tiết. Vì lười viết nên tôi copy từ bộ kia qua đấy.

~~~~~

   Masaru tỉnh lại,cảm thấy cơ thể mình có gì đó là lạ. Cậu cảm thấy thoải mái hơn,cơ thể cậu di chuyển nhẹ nhàng hơn. Như thể cậu vừa được giải thoát khỏi cái gì đó vậy.(kiếp trai tân đó thanh niên)

-hửm? Sao mình thấy lạ thế nhỉ?-

-cậu tỉnh rồi hả?-Sakura bảo cậu.-

-ah,Ultra highelf-san....cô làm gì tôi vậy?-

-à...thì....tôi ban phước cho cậu đó.-cô quay mặt đi chỗ khác,nói.

-vậy à? Thảo nào tôi cảm thấy có thể tốt hơn hẳn.-

-à...vậy à? Vậy thì tốt.-

-vậy thì cảm ơn cô. Eto...trời cũng tối rồi nên tôi nghĩ mình nên ra khỏi đây thôi.-

-à...khoan đã. Để ta ban cho cậu cái này.-

-ể? Không phải cô đã ban cho rồi sao?-

-à thì....tôi quên không đưa cậu cái này.-

-vậy hả?-

-ừm. Đứng yên đó.-

Cô nhắm mắt lại,một phần khu rừng như sáng lên,tụ lại dưới chân Masaru,lên người cậu rồi ngấm vào đó. Masaru tuyệt nhiên không thể di chuyển. Chân cậu như đóng băng.

-được rồi. Kiểm tra lại bảng trạng thái của cậu đi.-

-hửm? Ờ...ưm...-cậu mở bảng trạng thái ra,nhận thấy chỉ số của mình có thay đổi một chút về phần vật lý.

Cậu có cơ thể như một cậu thiếu niên bình thường chứ không còn gầy như xưa. Cậu còn nhận được kỹ năng mới.

-ta đã ban phước cho cậu. Từ giờ,chỉ số vật lý cậu sẽ phát triển và tăng khi lên level tương đương với con người. Ta cũng đã cho cậu một kỹ năng mới. Nó sẽ có ích cho cậu sau này.-

-ồ,thoải nào tôi thấy nhẹ vậy,còn hơn vừa nãy nữa. Và còn kỹ năng mới nữa. Tôi dùng nó như nào?-

-đây là kỹ năng giúp cậu có thể nhìn được chỉ số của người khác. Miễn người đó có chỉ số tương đương hoặc kém cậu.-

-ồ,vậy ạ? Vậy cậu thần trú là gì vậy?-

-cậu chỉ việc nghĩ đến thôi. Cũng như cậu dùng cường hoá vậy.-

-ồ! Vậy ạ? Thử luôn nào.-

Nhìn về phía cô nàng,cậu tập trung tất cả tâm trí mình,thậm chí còn nheo mắt để nhìn rõ hơn. Nhưng thứ hiện ra chỉ là [không thể thẩm định].

-wow...cô thật sự đáng gờm đó.-

-không có gì đâu. Coi như đây là ta cảm ơn cậu đi.-

-cảm ơn? Cảm ơn vì cái gì?-

-à,trời bắt đầu trở muộn rồi đó. Cậu nên nhanh chân về đi. Không sẽ có người lo đó.-

-vâng!! À....khoan!! Quên chưa làm nhiệm vụ rồi!!! No!!! Tối nay mất ăn rồi!!!-cậu sực nhớ ra về nhiệm vụ của mình.

-không phải lo đâu. Ta đã chuẩn bị sẵn ba bao ở kia rồi.-

Cô chỉ về đằng sau cậu,3 cái bao to bằng nữa người cậu trồi ra từ mặt đất. Trên mặt bao có chứa những hình vẽ của thảo dược mặt trăng,nấm trúc đỏ và hạt của slime.

-ồ!!! Cảm ơn cô!! Tôi nhất định sẽ quay lại.-

-tất nhiên rồi. Tạm biệt cậu.-

Sau màn chào hỏi,cậu tức tốc cho ba bao vào trong kho đồ rồi dùng lôi ma thuật để chạy về thành. Một lần nữa,mấy anh lính gác lại ngã nhào về hướng cậu,để lại một tờ giấy tôi xin lỗi.

Chạy thẳng về guild,cậu mở toang cửa rồi thở dốc. Guild đang ồn ào thì nhìn vào cậu. Cậu cũng chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

-cậu đây rồi Masaru!!-Yukichika gọi cậu.-

-Yuki-nee?-

-cậu đã đi đâu thế hả? Cậu có biết tôi lo...à không,cậu có biết mọi người lo lắng thế nào không?-

-à...em xin lỗi. Tại em mải làm nhiệm vụ mà quên mất thời gian. Lúc xong thì đã gần tối rồi nên em lập tức chạy về đây.-

-hửm? Thế...vật phẩm nhiệm vụ đâu? Đừng nói cậu vội quá rồi để quên rồi nhé.-

-à không...nó đây.-

Lôi nó ra khỏi kho đồ. Vì biết cậu là highelf đặc biệt nên họ không bất ngờ gì về việc cậu có kho đồ. Cái họ bất ngờ là số lượng vật phẩm cậu thu được chỉ trong một buổi chiều.

-cái...cậu....ể???-

-hửm? Sao vậy? Hay là em đến trễ quá rồi?-

-cậu lấy đống này ở đâu thế?-

-à thì...em lần mò đi theo mấy bông hoa thì thấy một bãi đất trống toàn hai loại thảo dược này. Còn có rất nhiều slime ở đó nên tiện thể em bán hành chúng luôn.-

-hơ.....haizz....đúng là lính mới ăn may. Thôi rồi. Tính tiền chỗ đó rồi chúng ta về thôi.-

~~~~~

Sau khi tính tiền,cậu nhận được một khoản tiền kha khá,đủ cho cậu ăn vài tuần. Cùng với Yukichika,bọn họ rải bước đi về. Đây cũng là lúc những mạo hiểm giả trẻ tuổi về sau khi đã kiếm tiền.

Họ đi vào sau khi đã xuất trình thẻ cho anh bảo vệ,tình cờ bắt gặp Shiro và Tat đang chuản bị đến căng tin. Họ gọi Masaru.

-yo,cậu mới đi đâu về đó hả?-

-ể? Cậu đi cùng Nee-san hả? Hai người có làm gì mờ ám không đó?-

-không có đâu mà. Mình đi làm nhiệm vụ ở guild thôi.-

-nhiệm vụ....nhiệm vụ gì?-

-à,các cậu không biết chứ vào năm là chúng ta phải tự mua đồ ăn đó.-

-hả!! Vậy hả?...mà tớ không mang tiền theo. No!!-

-yên tâm. Hôm nay tớ có kiếm được kha khá nên có gì tớ bao hôm nay.-

-vậy hả? Masaru-san tuyệt nhất.-

-hì...không có gì đâu. Vậy chúng ta vào thôi.-

-yeah!!-hai người đồng thanh.

Và như vậy,số tiền đủ để nuôi Masaru vài tuần đã hết sạch khi bao cả lũ ăn. Một khi đã ăn sẽ không dừng được...