Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 14: 14




Ông không nghĩ mình đã đưa ra quyết định sai lầm.

Lâm Dực chỉ nghĩ Cố Phong và Vân Sam vì ngại nên không muốn công khai cho ông biết mà thôi.

Phía lưng hắn có rất nhiều vết cào, trước ngực cũng có chỉ cần nhìn liền biết đêm hôm qua kịch liệt đến mức nào.

Lúc vừa vào phòng Cố Phong bị cô giở trò lưu manh, hắn không bị rượu làm mờ mắt mà né đi được.

Vân Sam cũng không để ý đến mà muốn uống rượu cùng mình.

Chuyện sau đó cả hai đều say, đến cả Cố Phong cũng không nhớ rõ.

Cô nhìn bốn người đứng ở bên ngoài cửa, mặt tái xanh.

Vân Sam chỉ cảm thấy uất ức mà lỡ khóc thôi mà, đừng nói là muốn vào lôi cô ra ngoài nha.

Hay là đánh ghen?
Mẹ Cố Phong là Ung Nhạn, cho dù bà cưng con trai như bảo bối, nhưng Ung Nhạn là người biết đúng sai.

Chuyện sai sẽ không bao giờ bao che cho Cố Phong.


Bà đi lại phía Vân Sam, lấy chăn kéo lên quấn chặt cô lại.

- Cố Phong, con xem con làm ra chuyện tốt gì đây? Mẹ biết con mệt vì mỗi ngày mẹ đều lải nhãi muốn bế cháu, nhưng không thể cưỡng ép người không tự nguyện.

Đột nhiên kí ức tối qua ùa về như lũ, Vân Sam là người đã chủ động trước.

Cô lấy tay quệt nước mắt.

Nhưng Vân Sam lại không dám lên tiếng, không khí ở đây thực sự rất khó thở.

Cô nắm chặt bàn tay đã ướt đẩm mồ hôi.

Cố Phong day mi tâm.

- Mẹ, con không ép cô ấy.

Ba người đàn ông lúc nãy ở cửa bây giờ đã chuồn mất, nếu nói người có tội thì ba người lúc nãy cũng không thoát tội đâu.

Lâm Dực hôm qua thấy Cố Phong dẫn theo một cô gái thì kích động mà điện thoại cho Cố Hàn, mà Cố Hàn chính là ba của hắn.


Hai người tính tới tính lui liền muốn gạo nấu thành cơm, lúc đó không muốn công khai cũng phải công khai.

Ai mà ngờ sự thật người kia không phải là bạn gái của Cố Phong chứ.

Ung Nhạn lườm hắn một cái.

- Con xuống dưới nói chuyện với mẹ, con mau mặc đồ vào đi, dì sẽ lấy lại công bằng cho cháu.

Vân Sam gật đầu.

Cố Phong cầm lấy chiếc áo sơ mi bị nhào nát ở dưới sàn nhặt lên mà mặc vào.

Bên trong phòng rất nhanh chỉ còn lại mình cô.

Vân Sam từ trên giường bước xuống, chạy nhanh vào phòng tắm ở gần đó.


Trên cổ xuất hiện không ít những vết đỏ hồng, Cô không nghĩ lần đầu uống rượu lại gây ra chuyện lớn đến như vậy.

Đem bộ dạng này về mẹ Vân Sam chắc chắn sẽ đem chém cô thành ngàn mảnh, đem thả xuống sông cho cá ăn.

Bên dưới phòng khách mặt ai cũng đều khẩn trương trừ Ung Nhạn và Cố Phong.

Bà bày bộ mặt giận dữ trừng mắt nhìn Cố Hàn.

Cố Phong lại bình tĩnh như không.

Nhưng trong lòng hắn lúc này cũng rối như tơ.

Ung Nhạn cắt đứt không khí im lặng.

- Các người thì hay rồi, tại sao lại gây ra chuyện lớn như vậy chứ? Cho dù tôi có muốn bế cháu nội nhưng không muốn ép một cô gái vô tội.

Lâm Dực làm như vô tội, lật tờ báo để trên bàn mà đọc.

Chú Trần cũng không khác là mấy, rót trà cho bọn họ xong thì chạy mất.

Cố Hàn chuyển chỗ ngồi kế vợ mình, tay nắm lấy tay bà mà xoa xoa.

- Vợ à đừng giận, tôi biết tôi sai rồi chẳng phải tôi cũng suốt ruột đó sao? Nhìn xem chúng ta không biết sống được bao lâu nữa, tôi sốt ruột là chuyện đương nhiên rồi, bạn bè chúng ta ở tuổi này đều hai tay bế hai cháu, còn một đứa thì ôm chân mà làm nũng.

Ông chuyển qua đấm đấm vai cho Ung Nhạn, trong mắt toàn vẻ yêu thương.


- Bà nghĩ đi, nếu chúng ta có cháu nội, tôi bế một đứa bà bế một đứa, còn một đứa chạy tung tăng trong nhà miệng lúc nào cũng kêu, ông bà nội, tôi chỉ cần nghĩ thôi đã hạnh phúc biết bao, đến nằm mơ tôi cũng mơ thấy tôi được bế cháu.

Ung Nhạn bị nói trúng điểm yếu, mặt dịu đi vài phần.

- Tôi cũng sốt ruột có khác gì ông đâu, nhưng mà không thể ép người khác được, nếu hai đứa không có tình yêu thì sao mà sống cùng nhau đến hết đời đây, hôn sự là chuyện rất trọng đại.

Tuy Cố Hàn nói như vậy nhưng nhìn hai người không ngoài bốn mươi.


Nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều, Ung Nhạn vẫn còn rất dễ nhìn, đường nét trên khuôn mặt vẫn rất tinh xảo.

Ông cũng không khác là bao, cơ thể vẫn còn cường tráng, khuôn mặt không xuất hiện nhiều dấu vết của tuổi già.

Cố Phong muốn nói gì đó thì Cố Hàn đã cướp lời.

- Có gì mà khó chứ, để Cố Phong cùng cô gái kia tìm hiểu một chút là được rồi không phải sao?
Vân Sam từ trên lầu đi xuống, trên người mặc chiếc váy cổ cao tay dài màu đen, đôi chân thon dài lặp tức trở nên bắt mắt.

Chú Trần lúc nãy đã đưa bộ này cho cô, đồ hôm qua muốn mặc lại cũng không được.

Vì bị tên nào đó xé như giấy rồi..