Lâm Việt hoảng loạn gom hết tất cả hình ảnh lại một chỗ, sau đó lấy một tập tài liệu đè lên. Hắn nhìn xuống mặt bàn, cố gắng hít vào thở ra điều chỉnh hơi thở trở lại bình thường. Những hình ảnh vừa rồi khiến cho đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Rốt cuộc là ai đã bí mật theo dõi mình, số ảnh này không dễ gì có được. Nó hoàn toàn được trích xuất từ máy quay của khách sạn mà ra.
Hắn liếc nhìn khắp phòng, thấy mọi người vẫn chăm chỉ với đống công việc của mình. Hắn từ từ kéo tập tài liệu ra, một xấp ảnh lần nữa hiện trong tầm nhìn hắn.
Yết hầu người đàn ông di chuyển lên xuống điên cuồng, hắn cẩn thận đem từng tấm ảnh xem hết một lượt. Trên hình, hắn ôm những cô gái khác nhau đi vào phòng khách sạn, trên đó còn thấy rõ số phòng mà hắn đi vào. Hắn chớp mắt, con ngươi đảo tới lui bắt đầu suy nghĩ. Tầm nhìn đột nhiên rơi vào cây kéo trước mặt, hắn bỏ nó cùng với mấy tấm ảnh vào túi áo vest. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài, mọi người đã quá quen với việc hắn đi lại trong giờ làm việc cho nên không có chút nghi ngờ cũng không nhìn lên lần nào.
Lâm Việt đi đến phòng vệ sinh nam, hắn dùng kéo cắt nhỏ mấy tấm ảnh đó xuống bồn cầu, đến khi tấm ảnh cuối được cắt xong, hắn không chút do dự bấm nút dội nước. Dòng nước chảy xiết cuốn trôi những mảnh vụn của mấy tấm ảnh xuống hết trước mắt hắn, lúc này hắn mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hắn đóng nắp lại rồi ngồi xuống, đôi mắt thơ thẩn nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh.
Nếu như để mấy tấm hình này lọt vào tay Mộng Khiết hay ba vợ thì cuộc đời hắn coi như xong. Hắn siết tay lại thành nắm đắm, hơi thở trở nên nặng nề. Rốt cuộc họ nhắm đến mình là có ý gì? Muốn đe dọa mình sao?
Hắn ngồi suy nghĩ ở chỗ đó một lúc lâu, đến khi tâm trạng đã khôi phục lại như thường mới đứng lên quay trở về phòng. Khi ra khỏi khu vực nhà vệ sinh, hắn nhìn trước ngó sau như sợ ai đó phát hiện ra mình. Hành động lén la lén lút của hắn đã lọt hết vào trong mắt Mộng Khiết.
Cô quay người lại dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, khóe môi nhếch lên.
“Có lẽ bây giờ anh đang cảm thấy bất an nhỉ? Ngày tháng sau này còn dài, tôi sẽ từ từ mà giày vò anh đến khi chúng ta kết thúc cuộc hôn nhân chết tiệt này thì thôi.”
Mộng Khiết liếc mắt một cái rồi thong thả trở về phòng làm việc. Cô vừa bước vào liền bắt gặp vẻ mặt không vui của ông Bằng, ông đan hai tay lại chống lên bàn nhìn cô chằm chằm. Cô che miệng ho khan mấy tiếng, gương mặt nhanh chóng lộ ra điểm cười rạng rỡ.
“Chủ tịch bị sao vậy? Nhìn sắc mặt của ông không được tốt lắm, có phải trong người có chỗ nào không được khỏe không?”
Lưu Bằng thả lỏng cơ thể ra sau, nghiêng đầu cẩn thận quan sát sắc mặt cô gái trước mặt.
“Con vừa đi đâu đấy? Mấy ngày qua ba thấy con lạ lắm, như một người khác vậy.”
Cơ thể cao gầy thiếu nữ bỗng run lên, ánh mắt lén nhìn đi nơi khác. Ông ấy là người sinh ra cô cho nên rất dễ phát hiện ra cô không được bình thường. Điều này Mộng Khiết đã từng nghĩ đến và không ngờ bản thân đã cẩn thận như vậy vẫn bị ba phát hiện.
Cô chậm rãi đi vòng qua bên bàn tiến đến bóp vai cho ông, trên miệng vẫn còn treo nụ cười thật tươi đến mức híp cả mắt.
“Ba nói gì vậy? Con vẫn là con thôi, có gì khác đâu chứ. Có phải dạo này ba làm việc nhiều quá nên đã nhìn nhầm rồi không? Con sẽ kêu quản gia nấu đồ bổ cho ba ăn để lấy lại sức nha!”
Ấn đường người đàn ông trung niên khẽ nhăn, ông cảm nhận rất rõ việc tính cách của con gái đã thay đổi nhưng có nói thì cô vẫn kiên quyết chối bỏ.
Có lẽ mình cần thêm thời gian để quan sát.
Lưu Bằng thay đổi ánh mắt, ông vỗ nhẹ lên mu bàn tay con gái, nói: “Chắc vậy rồi, thôi con quay lại làm việc tiếp đi. Ba cũng tranh thủ hoàn thành đống hồ sơ này.”
“Dạ.”
Trước khi cô đi còn cố ý nhìn lại ông Bằng một lần nữa, xác định ông ấy không tỏ ra bất kỳ điểm gì khác thường thì mới yên tâm về chỗ. Mộng Khiết thở hắt ra một hơi, có lẽ đối thủ nặng ký nhất mà cô cần đề phòng chính là ba của mình.
Một lúc sau, cô đang bận rộn với đống giấy tờ trên bàn thì ông Bằng lên tiếng.
“Trợ lý Khiết, cô mang mấy tài liệu này xuống phòng nhân sự giúp tôi. Sau đó thông báo bên phòng tài chính - kế toán làm cho tôi một bảng báo cáo trong tháng trước rồi mang lên đây.”
“Vâng ạ.”
Mộng Khiết ngay lập tức đứng dậy ôm hết những thứ ông nói rời khỏi phòng. Ông Bằng ngước mắt lên nhìn theo bóng dáng con gái đang dần biến khỏi trong tầm mắt.
“Ngay cả tướng đi cũng thay đổi, lúc trước con bé đi nhẹ nhàng, thùy mị chứ có bước nhanh như thế đâu.”
Ông ấy xoay cây bút trong tay, bất ngờ quay ghế nhìn lên cửa kính đằng sau. Lưu Bằng nhìn đám mây xanh đang treo lơ lửng trên trời, đôi mắt sâu bỗng nheo lại quan sát nó thật kỹ. Không khí hôm nay thật thoáng đãng, tiết trời khi vào thu mát mẻ, làm cho con người cũng dễ chịu theo.
Bên kia, Mộng Khiết hối hả đem toàn bộ giao cho bên bộ phận nhân sự rồi thông báo với bên kế toán biết những gì mà ông Bằng dặn dò. Sau đó hấp tấp chạy về phía thang máy chuẩn bị quay lại phòng chủ tịch.
Công việc hôm nay chất chồng khiến cho cô không còn tâm trí nào để ý đến mấy chuyện khác nữa. Tầm nhìn cô hiện tại rơi vào con số đang nhảy lên từ từ trước mặt, hai đầu chân mày thanh tú của cô gái chau vào nhau.
“Sao mà lâu thế?”
Ting!
Cô vừa nói xong thì thang máy lập tức mở cửa, ngay khoảnh khắc ấy mặt mày của cô vốn đang bực bội bỗng cứng đờ. Sau đó liền chuyển sang cơn thịnh nộ khi nhìn thấy người đàn ông mà cô ghét đang đứng trước mặt.
“Cô có vào không?”
Trạch Dương đút tay vào túi quần, gương mặt điềm tĩnh nhìn cô gái trước mặt nhắc nhở. Cô siết chặt tay, lườm anh rồi không tự nguyện bước vào trong. Mộng Khiết thầm khóc trong lòng, số cô đúng thảm thương. Hết Lâm Việt đến người đàn ông này, lúc nào cũng khiến cho cô cảm thấy bực bội.
Anh từ đầu đến cuối không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, dường như trong thang máy chỉ có mình anh. Thái độ bình thản của anh đã chọc cho cô tức tối hơn. Mộng Khiết nhích sang một bên, thái độ ghét bỏ lên tiếng.
“Cao Đại là nhà của anh sao mà anh đến hoài vậy? Tôi đang tự hỏi rằng anh có chắc là đối tác làm ăn của ba tôi không? Một người suốt ngày ở ngoài không chịu làm việc thì sao giúp công ty phát triển lên được?”
Anh nhìn cửa thang máy, nơi đó đang in hình bóng cô gái đứng sau lưng. Từ đây anh có thể thấy được vẻ mặt của cô khi nói chuyện với anh như thế nào. Trạch Dương di chuyển tầm nhìn, giọng nói trầm ấm cứ thế vang lên.
“Cô là trợ lý của chủ tịch Bằng mà không biết hôm nay chúng tôi có buổi ký kết hợp đồng chính thức sao?”
Khóe môi cô gái giật giật, chuyện này cô chưa từng nghe thật. Cô đảo con ngươi, trong lòng tự hỏi có phải vì thấy cô có hiềm khích với anh ta nên ba không nói cho cô biết không?
Không nhận được câu trả lời của cô, anh thản nhiên lên tiếng lần nữa.
“Làm việc như cô thật không có trách nhiệm chút nào, tôi có nên nói lại với chủ tịch không nhỉ?”
Mộng Khiết tiến lên kéo vai anh lại, mắt trừng lớn, thái độ hộc hằn nhìn người đàn ông đối diện. Nếu như không phải đang ở Cao Đại, có máy quan sát trong thang máy và bên ngoài thì cô đã đánh cho người này một trận. Cô của hiện tại không còn như trước nữa, không dễ bị người khác ức hϊếp như thế đâu.
“Này anh kia, tôi không muốn nói nhiều với anh cho nên sau khi ký hợp đồng xong thì anh đừng đến đây nữa. Anh cũng có thể hủy hợp đồng nếu muốn, tôi sẽ tự nói chuyện với ba.”
Anh hạ tầm mắt nhìn xuống bàn tay đang chạm vào vai của mình, sau đó lập tức nghiêng vai sang chỗ khác tránh sự va chạm của cô. Mộng Khiết mở to mắt không dám tin vào những gì mình vừa thấy.
Anh ta vậy mà ghét bỏ cô chạm vào.
Mộng Khiết cảm nhận được cơ thể mình như đang bốc khói. Trạch Dương từ đầu đến cuối vẫn không bày tỏ bất kỳ thái độ nào, làm cho cô không biết được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Ting!
Đúng lúc này cửa thang máy bỗng mở ra, anh không nói gì cứ vậy mà đi ra bỏ lại cô đứng bất động tại chỗ nhìn theo hướng anh rời đi. Mộng Khiết nghiến răng ken két, cô tự nhủ với lòng rằng mối thù này cô sẽ lấy lại toàn bộ.