Tôi chặn giáo viên mẫu giáo của con trai tôi ở cửa văn phòng.
Trên tay tôi còn cầm tờ giấy khám thai.
"Em đã có thai."
"Chúc mừng anh đã có thêm đứa thứ hai."
Khác với sự kinh ngạc trong tưởng tượng của tôi, sắc mặt Giang Thần tái nhợt hẳn đi: "Ý em là gì?"
Ý tôi là gì á?
Có lẽ anh ta đã không muốn thừa nhận đứa bé này rồi.
Tôi gõ nhẹ thời gian trên tờ giấy siêu âm bằng đầu ngón tay.
“Đàn ông các anh đều bị mất trí nhớ sau khi làm 'chuyện ấy' xong à?”
Sắc mặt Giang Thần đã trở nên tối sầm, trong mắt hiện lên một tia không thể tin được.
Anh dường như nghĩ những gì tôi đang nói là đang đùa giỡn anh.
"Lâm Thanh, bốn năm xa cách, bỗng tự nhiên tôi trở thành cha của hai đứa bé, em đang có âm mưu lừa tôi à?"
Tôi đang âm mưu lừa dối anh lúc nào chứ...
Nếu không phải tính tình tôi tốt thì tôi đã ch.ử.i thề một tràn cho anh nghe rồi đó, biết chưa?
Tôi lặng lẽ nhìn Giang Thần.
Dường như anh ấy đã quên mất cảnh tượng say khướt đêm đó và anh đã ôm tôi vào lòng không chịu buông ra.
"Việc giáo dục trẻ em phải bắt đầu từ khi còn nhỏ. Tại sao anh không xem lại điều này chứ?"
Tôi cố gắng đánh thức tỉnh tình cảm cha con vẫn chưa nhận ra của anh.
Nhưng Giang Thần lại lạnh lùng nhìn tôi.
Ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ của anh hoàn toàn khác với khi anh dạy dỗ trẻ con trong trường.
"Lâm Thanh."
“Tôi không thích làm một người cha.”
Tôi:"!"
Đã nhiều năm không gặp, Giang Thần đã ngày càng đ.ộ.c miệng hơn.
Giống như cái ngày khi tôi thổ lộ tình cảm của mình với anh ấy.
"Anh có muốn ở bên một người như em không?"
Lúc đó anh ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, trên mặt viết chữ “từ chối”.
Nhưng sau khi chúng tôi chia tay, anh gần như gục ngã không thể đứng dậy lại được.
Tôi ném tấm siêu âm vào anh ta rồi giận dữ bỏ đi.
"Ok thôi!"
"Giang Thần, anh nói vậy thì em cũng không ép. Em sẽ tìm một người đàn ông khác làm cha con em cũng được!"
2.
Để tiến gần hơn với Giang Thần, tôi đã đăng kí nguyện vọng vào chung đại học mà anh ấy chọn, trong kỳ thi tuyển sinh đại học tôi đã cố gắng hết sức để đậu vào.
Chỉ trong một tuần kể từ khi nhập học đại học, anh đã chiếm được cảm tình của rất nhiều bạn nữ.
Tôi cảm thấy lo lắng khi nhận ra điều đó.
Nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, lỡ như Giang Thần bị cướp đi thì sao?
Thế là tôi cũng trở thành một chiến binh xông pha vì tình yêu.
Khi tôi tỏ tình lần thứ chín, Giang Thần cuối cùng cũng đồng ý ở bên tôi.
Nhưng thay vì nói rằng anh ấy đã thích tôi, nhưng có lẽ do sự theo đuổi của tôi quá phiền nên anh mới đồng ý như vậy.
"Lâm Thanh phải không?"
Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh còn nhớ tên em thế á!”
"Giang Thần, anh thích em sao?"
Tôi nhìn anh ấy gần hơn một chút, cố gắng nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt nheo lại của anh.
Nhưng Giang Thần rất nhanh lùi lại nửa bước, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
“Tôi không thích những người lười học.”
“Nếu học kỳ sau em có thể nhận được học bổng, tôi sẽ hẹn hò với em.”
Vì lý do này, nên tôi đã khóc lóc thảm thiết khi trở về ký túc xá.
Bạn cùng phòng của tôi nhìn tôi mà tặc lưỡi lắc đầu: "Cậu hãy nghĩ lại từ góc độ khác xem. Giang Thần tuy cự tuyệt cậu nhưng anh ấy cũng cự tuyệt những người khác phải không?"
Tôi vừa khóc vừa xì mũi: “Cái này thì khác.
Tớ có lẽ không đủ khả năng ở bên Giang Thần."
Tế bào não của tôi đã bị sử dụng hết vào trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng làm sao tôi có thể nhận được học bổng chứ?
Tôi đã hoàn toàn thất bại và bắt đầu cố tình tránh né Giang Thần.
Thậm chí còn có cảm giác mất đi thứ gì đó ở trong tim mình.
Nhưng không ngờ hai tuần sau, tôi gặp lại Giang Thần ở góc cầu thang.
Anh tựa lưng vào tường với chiếc cặp đi học trên lưng và đang mím môi nhìn tôi.
"Lâm Thanh!"
Anh ấy đã nhận ra dạo này tôi đang né tránh anh.
“Tôi nghe nói gần đây em trốn học rất nhiều.”
Điều anh nói không phải là một câu hỏi mà nó là một câu khẳng định.
“Em quên lần trước tôi nói gì với em rồi à?”
Tôi chưa quên cái đó...
Nhưng tôi không thể làm được, chậc.
Tôi dang tay ra vẻ thoải mái và nói: "Gần đây em không còn quấy rầy anh nữa, anh cảm giác không thoải mái sao?"
Anh đã không trả lời tôi.
Theo những gì tôi biết về anh ấy, nếu môi anh mím lại thì đó là dấu hiệu về sự tức giận của anh.
Một tiếng chuông báo động vang lên trong đầu tôi.
"Hôm nay lại có người tỏ tình với anh à?"
"KHÔNG!"
Sau khi anh trả lời, tôi đã ném một cuốn sổ vào anh ấy.
Anh đã dùng cả hai tay đỡ lấy nó: “Trả lại cho anh. Em đã thật sự không lấy được học bổng… Về sau chắc chắn em chắc chắn sẽ không quấy rầy anh nữa…”
Lần đầu tiên anh tiến một bước gần tôi hơn.
"Lâm Thanh, em cố lên đi, em chắc chắn sẽ làm được!"
Những cuốn sổ ghi đầy những ghi chú bài học đều do một tay anh soạn lại đưa cho tôi.
Tôi không hiểu nhưng khi anh đang ở trước mặt nên tôi đã khóc vì tiếc nuối.
Sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra...
Cuối học kỳ, tôi đã bất ngờ được nhận học bổng.
Tôi mỗi lần đi gặp mọi người tôi đều khoe: “Đây là Giang Thần, bạn trai tôi mà tôi cất công tỏ tình chín lần đó.”
Vào thời điểm đó, chuyện tình của chúng tôi cũng khá nổi tiếng nên tôi thường được hỏi sau khi tốt nghiệp chúng tôi sẽ dự định làm gì.
"Lâm Thanh, bạn trai mà em đã tỏ tình chính lần của em đâu rồi? Bây giờ anh ta hẳn là chồng em rồi phải không?"
Có lẽ là không có chuyện ấy xảy ra.
Tôi đã không kết hôn với anh, mà chỉ có một đứa con giữa tôi với anh ấy mà thôi.