Những hình ảnh vốn đang mơ hồ dần dần trở nên rõ rệt hơn,
Tôi xác nhận, lúc này đây những gì tôi chứng kiến không phải là ảo giác.
Diêu Thiến Văn đưa cho tôi một chai nước, lúc lấy nước tôi cảm nhận được tay của cô ta đang run rẩy, sắc mặt của bọn họ đều vô cùng mệt mỏi. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, Quan Hạo cũng ở gần đó trong đám người, nhưng hình như anh ta còn đang hôn mê, Nguyễn Na Na ngồi bên cạnh anh ta. Hoàn cảnh trước mắt, không giống lối đi trước đó mà ngược lại giống một hang động.
"Nơi này... Đây là đâu?" Tôi bò dậy thì phát hiện hai chân mình đứng không vững, đầu cũng vô cùng đau nhức.
"Bây giờ, tốt hơn là anh nên ngồi xuống và nghỉ ngơi đi. Vừa rồi các người rất đáng sợ đó..." Quản Đại Vĩ đỡ tôi đang sắp ngã ngồi xuống.
"Vừa rồi? Vừa rồi tôi bị làm sao vậy, còn Quan Hạo, anh ta thế nào rồi? Các người tìm thấy chúng tôi ở đâu vậy, mà trước đó các người đi đâu?"
Tôi muốn làm rõ rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vấn đề của tôi lại làm đám người Diêu Thiến Văn lộ ra biểu cảm khó hiểu.
"Chú à, chúng tôi vẫn luôn ở phía sau các người mà... Là hai người không biết bị cái gì mà đánh nhau. Sau đó chú còn đuổi theo anh Hạo, muốn giết chết anh ta, nên anh ta bỏ chạy về phía trước. Trong tay chú còn cầm dao nên chúng tôi không thể đến gần ngăn cản chú được, chỉ có thể đuổi theo phía sau các người, cũng may trong quá trình chú đuổi bắt thì con dao đã rơi ra, sau đó tôi và anh Quản mới cùng nhau đè chú xuống đất tiếp theo thì chú đã hôn mê rồi. Anh Hạo thì té xỉu trước chú."
Tôi nhìn đôi tay của mình, hoàn toàn không biết những chuyện vừa rồi xảy ra.
Như vậy, là do tinh thần tôi có vấn đề sao?
Trong trí nhớ, những gì tôi trải qua tuy rằng cũng có đuổi bắt nhưng nội dung lại hoàn toàn khác với lời nói của Diêu Thiến Văn, tôi không có đuổi giết Quan Hạo.
Nhớ lại những ký ức đứt quãng vào một tháng trước, còn có đoạn video giám sát Diệp Thiên Trạch bị giết hại, đây hình như cũng không phải lần đầu tiên tinh thần tôi có vấn đề...
Tình huống vừa rồi, có phải cũng giống trước đó không?
Tôi ôm chặt đầu lại, đầu óc tôi hiện giờ như một mảnh hỗn loạn, vô cùng đau đớn và thống khổ.
Mà lúc này, tôi đột nhiên phát hiện trong đầu mình hình như có một âm thanh, một âm thanh đang cười nhạo bản thân. Thực ra, nó vẫn luôn ở đó, chỉ là vào lúc này thì trở nên càng rõ rệt mà thôi.
"Chú, chú! Chú à, chú bị làm sao vậy?" Diêu Thiến Văn hoảng loạn tránh xa tôi, đồng thời còn dùng chân đá văng cây gậy sinh tồn bên cạnh tôi.
"Không có việc gì, lần này tôi không điên... Chỉ là có chút ù tai thôi."
Tôi dùng sức vỗ vỗ lỗ tai mình, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, cũng không biết trôi qua bao lâu, âm thanh kia theo nhịp tim dần bình ổn của tôi mà chậm rãi biến mất, hoặc là nói âm thanh đó đã nhỏ lại. Rồi sau đó tôi chỉ vào đầu mình nói với Diêu Thiến Văn: "Thực xin lỗi, khả năng của tôi ở đây có vấn đề."
Tôi lập tức nghĩ đến một vấn đề khác, thể lực đã hồi phục được một chút, tôi khó khăn từ trêи đất bò dậy, xua tay ngăn cản Quản Đại Vĩ đang định đến giúp đỡ tôi: "Không sao đâu, vẫn đứng dậy được... Tôi muốn biết, bây giờ chúng ta đang ở đâu? Và sao lại ở đây?"
Quản Đại Vĩ đáp lại: "Trước đó đuổi theo các người, chúng tôi thật vất vả mới ngăn các người lại được thì các người lại đột nhiên hôn mê. Chúng tôi không biết tiếp tục đi trong hang động này thì thứ gì sẽ xuất hiện, vốn dĩ đã rất phiền toái. Nếu còn phải chăm sóc cho ba người còn có một tên ngốc thì sẽ càng rối loạn, cho nên tôi đã quyết định dừng lại nghỉ ngơi, chờ các người tỉnh lại. Mà trong lúc đó, tôi lại phát hiện ở nơi các người té ngã có một tảng đá, nó che ở một bên thông đạo, nơi đó hình như có phát ra tiếng gió. Mới đầu tôi còn tưởng bản thân nghe nhầm, nhưng sau khi cẩn thận phân biệt thật lâu thì tôi đã xác định được âm thanh đó phát ra từ phía sau tảng đá kia. Tôi cho rằng phía sau tảng đá rất có khả năng chính là đường ra, vì thế đã cùng Văn Văn đẩy tảng đá ra, nhưng mà nơi này hình như cũng không có lối ra khác."
Nói xong, Quản Đại Vĩ lấy đèn pin chiếu một vòng phía trước.
Xung quanh đây, ngoại trừ tảng đá trước đó chặn ở cửa ra vào thì cũng không có thông đạo nào.
Còn việc anh ta nói nghe thấy tiếng gió...
Tôi đi ra ngoài cửa động, thấy bên ngoài vẫn là lối đi trước đó, mà tảng đá ngăn trước cửa động cũng có diện tích rất lớn, thật không biết hai người Quản Đại Vĩ và Diêu Thiến Văn phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể dời nó đi. Nếu không phải nghe thấy âm thanh kia phát ra từ vị trí này thì bọn họ cũng không ra sức như vậy.
Có điều, nó chỉ là một cánh cửa ra vào mật thất, thì căn bản không hề có tiếng gió gì.
Vậy rốt cuộc âm thanh bọn họ nghe được là cái gì?
Ảo giác sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã khiến tôi đột nhiên muốn phủ định những suy đoán trước đó của tôi.
Có lẽ, tất cả những điều này và ký ức đứt quãng trước đó của tôi, vốn dĩ ngay từ đầu đã là hai việc khác nhau. Người xuất hiện vấn đề không chỉ mỗi tôi và Quan Hạo, những người khác cũng phát sinh ra ảo giác chỉ là mức độ khác nhau mà thôi.
Vậy tại sao tôi và Quan Hạo lại điên cuồng đến như vậy?
So với những người khác, chúng tôi rốt cuộc đã làm chuyện gì đặc biệt sao? Tôi đứng ở cửa ra vào của hang động, cẩn thận nhớ lại, tay tôi vô thức chạm vào tảng đá ở lối vào, mà phía trêи tảng đá cũng có dịch nhầy trước đó chạm phải.
Dịch nhầy...
Da người,
Thi thể!
Những hình ảnh thay nhau lần lượt hiện lên trong đầu tôi, lúc này tôi mới ý thức được lúc đó người nhìn thấy thi thể chính là tôi và Quan Hạo, mà nhìn thấy miếng da người kia cũng chính là chúng tôi. Người bạn trai trong cặp đôi và Hồ Quân Nam cũng từng thấy qua nhưng lúc này họ đều đã chết. Cho nên, việc tiếp xúc với thi thể và da người chính là việc mà tôi và Quan Hạo đã làm, là việc khác với những người khác!
Nhưng chỉ vậy là có thể giải thích được việc chúng tôi nổi điên sao?
Hiển nhiên vẫn chưa được.
Tuy rằng, đúng là chúng tôi đã đến gần thi thể và da người, nhưng hành động của chúng tôi rất cẩn thận chưa từng trực tiếp đụng vào những dịch nhầy đó, hoặc là máu, mà người trực tiếp đụng vào và cũng là người đầu tiên bước vào hang động chỉ có Diêu Thiến Văn.
Nhưng hiện giờ cô ta vẫn hoàn toàn bình thường, vậy rốt cuộc là thứ gì đã khiến tôi và Quan Hạo nổi điên?
Là mùi hương đặc thù kia sao?
Tôi thật sự không hiểu rõ.
Xem ra ngọn núi này và cả hang động này đều không chỉ có những con quái vật ngoài kia là thứ quỷ dị.
Như vậy bây giờ đường ra duy nhất, cũng chỉ có nơi mà Quan Hạo đã nói đến, nơi mà anh ta gọi là "giống như tế đàn", nếu thật là Mễ Na cho anh ta tin tức chính xác, nếu Mễ Na cũng đã đến đó và sống sót trở về, như vậy chúng tôi cần tìm được nơi đó, có lẽ sẽ còn có khả năng sống sót.
Chỉ là không biết khi nào thì Quan Hạo tỉnh lại.
"Gào... Gào!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm kinh khủng đột nhiên phát ra từ trong hang động!
Tiếp theo đó, là những tiếng hét thảm thiết hỗn loạn vang lên, người đầu tiên lao ra khỏi hang động chính là Hạ Nam, cô ta lao thẳng vào lòng tôi, hô to cứu mạng, nửa cánh tay của cô ta đang chảy máu đầm đìa, phần vai áo đã bị xé rách ở đó ngay đó là một vết thương hở, phần thịt lộ ra bên ngoài, miệng vết thương sâu đến có thể thấy xương! Vết thương đó hình như là do một sinh vật nào đó có móng vuốt sắc bén cào bị thương!
"Sao lại thế này!"
"Anh Hạo! Là anh Hạo... Anh ta biến thành quái vật! Quái vật!" Nói xong, Hạ Nam tránh khỏi tay tôi, rồi cướp lấy đèn pin trong tay tôi, điên cuồng chạy về hướng lối đitối tăm sâu thẳm.
"Từ từ đã! Mau quay lại!"
Chuyện xảy ra bên trong hang động đã khiến Hạ Nam sợ hãi, lời nói của tôi cũng không thể kéo cô ta quay về, cô ta cứ luôn chạy về phía bóng tối kia, mãi cho đến khi tôi không còn thấy rõ ánh đèn trong tay cô ta nữa.
Mà bên trong hang động, tiếng thét thảm thiết vẫn đang tiếp tục vang lên.
Tôi lao vào hang động, một cái đèn pin rơi xuống lăn đến một bên của hang động, dưới ánh sáng chiếu đến là một thứ giống người lại không giống người đang nằm rạp xuống mặt đất, nó đang nằm trêи một người, không ngừng gặm cắn, người kia phát ra tiếng kêu vô cùng thống khổ, rồi máu tuôn trào chảy ra, sinh mệnh cũng theo dòng máu nhanh chóng trôi đi!