Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 57: Cắt thịt



Người đàn ông mắt xanh nhận lấy con dao găm từ trêи tay đàn em của mình, liếc nhìn chất lỏng trong suốt trêи lưỡi dao, ánh măt chuyển về phía tôi, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Một thứ rất vui."

“Hử?” Khóe miệng anh ta nhếch lên, nhưng có thể nhìn ra được nụ cười của anh ta tràn đầy sự khinh thường.

Tôi không biết chất lỏng có thể cứu tôi hay không, tôi chỉ mong người này có đủ lòng hiếu kỳ mà thôi.

Anh ta quan sát hồi lâu, nhưng ánh sáng lúc này mờ ảo, tôi không cho là tên này có thể nhìn rõ thứ bên trong chất nhầy, đang định nhắc nhở, nhưng bỗng phát hiện đôi mắt xanh của anh ta đột nhiên mở to. Nụ cười trêи mặt chuyển từ khinh bỉ thành kinh ngạc, rốt cục ngẩng đầu nhìn tôi, thậm chí vài phần trông đợi, hỏi: "Đúng là thứ này thật thú vỊ! Thứ này dùng để làm gì?"

"Tôi được thuê bởi một ông chủ bị nhiễm độc trùng trong một hang động cổ xưa. Thứ này xuất phát từ đó. Bây giờ tôi được lệnh phải mang thứ độc trùng này đến khu chợ, tìm được một chủ tiệm họ Đỗ. Về việc nó có thể sử dụng nó để làm gì à, tôi chỉ có thể nói cho anh biết, có thứ này ở trong cơ thể giúp giữ cho tôi không chết. "

Tôi một thân một mình, mang theo một bé gái nữa, đầu tiên là việc chênh lệch quá nhiều về số lượng người, thứ hai là đối với khả năng của mình tôi cũng không tự tin lắm. Vì vậy, tôi phải tiết lộ thông tin như vậy cho người đàn ông mắt xanh này, tôi có người đứng sau. Thuận tiện nhắc đến Đỗ U Lan, nếu Diêu Thiến Văn đã thổi phồng cô ta lợi hại như vậy, có lẽ trong cái chợ ma quái này có người cũng từng nghe nói đến cô ta.

Chỉ cần không phải tôi xui xẻo gặp phải kẻ thù của cô ta, tôi nghĩ mình có thể trốn thoát.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là người đàn ông mắt xanh này thực sự có thể nhìn trúng độc trùng kia của tôi.

"Hả? Không chết sao?" Người đàn ông mắt xanh cầm con dao găm của mình đi về phía tôi.

“Đúng, không chết.” Tôi gật đầu.

Anh ta duỗi dao găm đến trước ngực tôi, nói: "Nghe mày nói như vậy, tôi phải thử một chút chứ...Có phiền không?"

"Chuyện này bây giờ, tôi có thể quyết định được sao?"

“Ha ha, cũng đúng, vậy thì xin lỗi nhé!” Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên đâm con dao găm vào bụng tôi, động tác nhanh nhẹn sạch sẽ!

Một nhát dao không đủ, anh ta còn đâm thêm ba nhát nữa!

Chất độc của côn trùng khiến tôi không dễ chết, nhưng nỗi đau thì không thể tránh khỏi. Mồ hôi trêи trán tuôn ra như thác, cả người run lên vì đau, suýt chút nữa ngã khụy xuống, người đàn ông mắt xanh nắm lấy cánh tay của tôi, nói: "Còn được chứ?"

"Không chết, nhưng không phải là không đau..."

"Thật sự không chết?"

"Bốn nhát dao của anh đều đâm xuống rồi, nếu chết tôi nhất định sẽ không thể nào chống đỡ được, nếu không tin anh có thể quan sát một chút xem..."

Người đàn ông mắt xanh nhét một con dao trong túi áo, nói: "Không sai nhỉ, thứ này đáng tiền."



Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Mày nói mày muốn đến chợ ma tìm một chủ tiệm họ Đỗ?” Người đàn ông mắt xanh đột nhiên chuyển chủ đề, nói: “Người đó tên là gì?"

"Tôi giúp người ta đưa đồ vào ban đêm, ngay cả chợ ma còn chưa dám vào. Tôi nhát gan lắm. Nếu anh hỏi tôi người đó tên gì, tôi thực sự không thể trả lời được đâu." Đôi khi một chút ʍôиɠ lung còn tạo ra hiệu ứng tốt hơn nhiều so với rõ ràng.

Hãy cho anh ta một không gian để tưởng tượng, nói không chừng, có thể làm cho anh ta thấy rằng mối quan hệ giữa tôi và Đỗ U Lan thân thiết.

Không có căn cứ nào cả, chỉ đơn giản là những suy nghĩ vớ vẩn của tôi.

Nhưng anh ta thực sự im lặng vài giây, đôi mắt xanh biếc đảo quanh tôi cùng Lan Lan, không biết trong đầu đang nghĩ gì nữa.

“Người phụ nữ bị bắt này có liên quan gì đến anh?” Anh ta đột ngột hỏi.

"Dẫn đường."

"Hả?"

"Nếu không thì tôi phí công đi tìm cô ta làm gì."

“Còn cô bé kia?” Anh ta lại hỏi Lan Lan.

Tôi không tìm được lời giải thích nào tốt hơn, dứt khoát nói thật, đáp: "Tôi nhặt nó trêи đường."

Nhưng sự quan tâm của anh ta dành cho Lan Lan có vẻ không lớn lắm, ít nhất là bây giờ nhìn thấy vậy, không hề tỏ ra nghi ngờ với những gì tôi nói, trực tiếp ngoắc ngoắc tay sau lưng, đưa Diêu Thiến Văn đến trước mặt tôi, nhưng lại không trực tiếp thả ra, mà nói với tôi: "Theo quy tắc của chợ ma, những người còn sống vào ban đêm mà không chủ, bất kể người nào, chỉ cần mày có thứ tốt, tao đương nhiên sẵn sàng trao đổi với mày...Tuy nhiên, cũng phải xem mày có thể cho bao nhiêu."

Tôi rút dao găm từ trong túi ra, ngồi xổm xuống, vén quần lên, lộ ra bắp chân, nói: "Yên tâm, nhất định sẽ không ít đâu."

Người đàn ông mắt xanh trước mắt buông tay ra, ra hiệu cho tôi có thể bắt đầu.

"Chú..."

Giọng Diêu Thiến Văn nghẹn ra khỏi cổ họng.

Lưỡi dao trêи tay tôi đè nặn từng chút vào da thịt của mình. Máu chảy ra, trượt xuống bắp chân, ấm nóng. Cùng lúc đó chất nhầy trong suốt cũng chảy xuống theo.

“Mang theo một chút thịt đi, ai biết lũ trùng này của mày có phải ăn thịt người không chứ? Dù sao tôi cũng phải nuôi thử đã.” Người đàn ông mắt xanh nhắc nhở tôi, thứ anh ta muốn không chỉ mình chất nhầy thôi.

"Hiểu ..." Lưỡi dao tiếp tục đi xuống, diện tích cắt thịt cũng dần dần tăng lên.

Nỗi đau hành hạ ý chí của tôi, dường như không phải chỉ có máu thịt chia lìa khỏi tôi. Hình như tôi thấy được Mễ Na, thấy ngày cãi vã cuối cùng của chúng tôi, thấy cô ấy biến mất trong khu chợ ...



Nỗi đau khổ đó sẽ che đi nỗi đau khổ hiện tại.

Trong đầu tôi chợt xuất hiện một đoan đối thoại nào đó giữa tôi và cô ấy.

"Tá Lạc, anh biết không, có một số việc đã định trước. Anh biết định trước là thế nào không?"

"Anh không biết."

"Chính là dù có thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể thay đổi được những việc mà ông trời đã sắp đặt từ trước. Giống như không ai có thể vượt ra ngoài sinh tử cả, giống như anh phải tìm kiếm một thứ nào đó, nhưng khi anh tiến vào căn phòng đó lại không có gì cả! Anh đem phá hủy đi ngôi nhà đó cũng không hề xuất hiện thứ đó. Cũng như vậy, anh yêu một người, nhưng tiếc nuối lớn nhất chính là, cả cuộc đời và sinh mệnh của hai người đều không có gì liên quan đến nhau."

"Em muốn nói điều gì?"

"Em muốn hỏi anh, đối với chuyện anh biết trước là đã định sẵn, tại sao phải cố chấp một tìm một câu trả lời gần như là không có như vậy?"

"Bởi vì, nếu như có thể vượt qua sự sống và cái chết, sẽ rất hạnh phúc; nếu như có thể tìm thấy thứ anh muốn trong một căn phòng trống, sẽ rất vui vẻ; nếu như quỹ đạo cuộc sống của chúng ta có thể giao nhau, sinh mạng của chúng ta có liên quan mật thiết đến nhau, vậy nhất định sẽ rất tuyệt vời."

Tôi không tin mình may mắn, cho nên lúc may mắn đến, tôi mới có thể hạnh phúc hơn so với những người khác một chút.

“Đủ...Đủ rồi!” Đột nhiên, tiếng kêu của người đàn ông mắt xanh kéo tôi từ ảo ảnh của ký ức trở về thực tại.

Ngay khoảnh khắc đó, đau đớn một lần nữa lại chiếm lấy tôi, khi tôi cúi đầu xuống, chính bản thân tôi cũng hù dọa. Bắp chân tôi bê bết máu, bị tôi cắt mất một mảng thịt lớn, không ai có thể nghĩ rằng đó là những gì một người có thể làm với chính mình!

Tôi đứng dậy, bắp chân gần như không cách nào chống đỡ được thân thể, may mà người đàn ông mắt xanh lúc này đã thả Diêu Thiến Văn ra, để cô ta đỡ lấy bả vai tôi, miễn cưỡng đứng vững.

"Chú, chú ... chú..."

Giọng nói của Diêu Thiến Văn có chút run lên, ngoài sự sợ hãi với người đàn ông mắt xanh, còn có nỗi sợ khi tôi tự tay cắt thịt mình.

Tôi được cô ta đỡ, nắm tay Lan Lan, nhanh chóng bước ra khỏi đám đông. Khi vào con hẻm sâu, tôi hỏi: "Hiện tại ở vị trí của chúng ta cách lối ra ngoài hẻm mất khoảng bao lâu?"

"Hai ba chục phút gì đấy, nơi này rất gần lối ra chợ ma."

"Vậy thì mau dẫn đường, đêm nay chúng ta phải cố gắng xông ra ngoài."

"Nhưng chú ơi, chân của chú..."

"Chân không sao, tôi luôn cảm thấy bọn người đó sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta đâu. Nói không chừng khi nào nghĩ kỹ lại bắt chúng ta sẽ rất phiền phức." Chúng tôi nhanh chóng băng qua các con hẻm của khu chợ ma, bắt gặp không ít ánh mắt quỷ dị, cũng may sau khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng rời khỏi khu chợ ma này.

Lúc này Diêu Thiến Văn nói với tôi, tiếp tục đi thẳng về phía trước, sẽ đi qua một khu rừng. Đi qua khu rừng, ở ngôi làng đầu tiên, chính là nơi mà Đỗ U Lan sống.