Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 198: 198




"Kiều thiếu chủ, nếu thua cược thì phải chịu, Tôn mỗ đã cược thua Vân đại nhân thì từ bây giờ trở đi Tôn mỗ đã là Vân đại nhân thuộc hạ, Tôn mỗ cùng Kiều Gia đã không có gì quan hệ.

Tất nhiên, nếu Kiều Gia muốn Tôn mỗ trợ giúp gì thì hỏi Vân đại nhân ngài ấy đồng ý Tôn mỗ sẽ không hai lời."
Vân Phong Nhã khóe môi công công nàng thích nhất là cùng những người thông minh đánh cược, không cần phí nhiều lời nói tẩy não rất tốt.
Kiều Gia Hạo lúc này sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng hắn vẫn là không dám đắc tội quá với Tôn Hoàng Bác chỉ có thể nén giận nói.

"Hy vọng Tôn đại sư ngài không hối hận.

" rồi xoay người rời đi.
Nhàn Thành Đông thấy Kiều Gia Hạo cứ vậy muốn đi rồi, hắn không chút hình tượng mà bò ôm chân Kiều Gia Hạo vừa khóc lóc vừa cầu xin nói.
"Không, Kiều thiếu chủ ngươi không thể bỏ mặt chúng ta Nhàn gia nơi này a, chúng ta là liên minh đoàn đội ngài không thể như vậy không quản chúng ta Nhàn gia đệ tử sống chết được..."
Kiều Gia Hạo trong lòng vốn là phẫn nộ lại bị Nhàn Thành Đông như vậy một ôm chân khóc nháo cơn giận không cách nào đè nén xuống hắn lập tức một cước đá mạnh vào ngực Nhàn Thành Đông quát lên.

"Cho ta cút!"
Nhàn Thành Đông bị đá ra vài méc ở ngoài, lại học ra một ngụm máu tươi thương càng thêm thương hôn mê qua đi.

Ăn dưa đám người thấy vậy chỉ là cười mỉa, vì những chuyện dứt bỏ đồng đội như vậy bọn họ du tẩu trên đường tu luyện thấy quá nhiều rồi nên không thấy lạ trước hành động của Kiều Gia Hạo.

Chỉ có vài gia tộc khác thấy vậy nhíu nhíu mày suy nghĩ chờ trở lại gia tộc sẽ nhắc nhở gia tộc mình về sao vẫn là ít cùng Kiều Gia người qua lại hợp tác tốt hơn, bọn họ cũng không muốn có một ngày sẽ trở thành Nhàn gia như vậy kết cục.
"Thiếu chủ chúng ta cũng đi thôi.


" một gia tộc trưởng lão khác thấy Kiều Gia Hạo đám người đi vào sương mù cũng ra lệnh cho gia tộc mình đi theo.
"Trưởng lão chúng ta không đi cùng Vân đại nhân sao?"
Trưởng lão nghe vậy thở dài nói.

"Vân đại nhân luận thực lực hay Luyện Đan đều là nhất tầng nhất thiên tài, nhưng nhìn ngài ấy tuổi tác cũng đủ biết ngài ấy tư lịch không được bao nhiêu, chúng ta đi cùng nên nghe ngài ấy lời nói hay là chúng ta lời nói? Tài nguyên kiếm được như thế nào phân chia? Vả lại chúng ta đội ngũ cũng có Luyện Đan sư cũng không cần thiết như vậy làm.

"
Thanh niên suy nghĩ cũng cảm thấy đúng." Trưởng lão nói cũng là.

"
Chẳng những gia tộc hắn như vậy suy nghĩ mà vài gia tộc có trưởng lão đi cùng cũng là như vậy nghĩ, Vân đại nhân quá trẻ quá ngạo khí bọn họ muốn ngài ấy nghe chỉ dẫn hành sự là không thể nào, chủ yếu là lỡ như ngài ấy trong đội ngũ có chuyện không may gì bọn họ làm sao cùng Quan hội trưởng giao đãi? Chi bằng mạnh ai nấy lo như vậy cũng không cần đắc tội ai.
Mà Tôn Hoàng Bác nhìn Kiều Gia Hạo bóng lưng trong lòng cũng là xem thường, hắn cho rằng hắn là ai? Chỉ là một thiếu chủ nhị lưu gia tộc cũng dám đe dọa hắn thật là buồn cười, ai cho hắn như vậy tự tin? Kiều Gia có tư cách đósao? Không biết thời thế người như vậy mà làm gia chủ chỉ có thể đem lại cho gia tộc càng nhiều phiền toái mà thôi, hy vọng hắn thông minh đừng lại đắt tội Vân đại nhân bằng không chết như thế nào cũng không biết.

Tôn Hoàng Bác cũng không thèm để ý đến Kiều Gia đám người nữa, hắn lập tức đi đến Vân Phong Nhã bên người chấp tay cung kính nói.
"Tôn Hoàng Bác gặp qua Vân đại nhân, Tôn Hoàng Bác phía trước có mắt như mù đắc tội Vân đại nhân ngài, Hoàng Bác nơi này cùng ngài tạ lỗi.

"
Vân Phong Nhã thấy Tôn Hoàng Bác như vậy cung kính tạ lỗi nàng vừa muốn nói chuyện.

"À...Tôn..."

"Đại nhân Tôn mỗ danh tự Hoàng Bác! Ngài kêu tiểu Tôn cũng được." hắn không muốn Vân đại nhân lại kêu hắn Tôn gì đó a.
Vân Phong Nhã vuốt vuốt cái mũi, nàng phía trước là cố ý kêu hắn là Tôn gì đó để chọc tức bọn họ thôi, nhưng chỉ cần nàng không xấu hổ chính là người khác xấu hổ, nàng trong mắt mang theo ý cười tính kế ho nhẹ vài tiếng nói.
"Tiểu Tôn bổn thiếu gia bảo đảm ngươi hôm nay quyết định sẽ không sai, chờ khảo hạch ra đến ngươi cầm bổn thiếu gia ngọc bài tìm đến nơi này sẽ có người sắp xếp mọi chuyện cho ngươi.

"
Tôn Hoàng Bác cung kính nhận lấy Ngọc bài Vân Phong Nhã đưa qua nhìn xem, vừa nhìn thấy Ngọc bài phía trên chữ trong mắt lóe qua tia kinh ngạc, vì ngọc bài điêu khắc phía trên ba chữ lớn là." Phượng Nhã Các." mà bên cạnh chữ nhỏ là hai chữ khách khanh.

Có thể nói Phượng Nhã Các thế lực mới thành lập này trong mắt các nhị lưu gia tộc lâu đời cũng không tính là thế lực lớn gì, nhưng làm bọn họ kiên kỵ chính là Phượng Nhã Các tình báo vòng.

Ngươi muốn tìm hiểu chuyện gì quan trọng chỉ cần ngươi đưa đủ Kim tệ ngươi muốn tình báo gì bọn họ cũng sẽ nhanh hơn những thế lực khác trước một bước cho ngươi tìm ra, bởi vậy sinh ý càng ngày càng tốt cho nên đắc tội không ít thế lực ngấm muốn tìm tra, nhưng khi chiến đấu mới phát hiện ra Phượng Nhã Các thuộc hạ đại bộ phận đều có thể vượt cấp chiến đấu mà còn là không muốn mạng chiến đấu mãnh thú làm bọn họ không thể không kiên kỵ.

Nhưng cho đến bây giờ mọi người cũng không ai đều tra ra được chủ nhân phía sau Phượng Nhã Các thân phận cùng đối phương thực lực, chỉ biết Phượng Nhã Các người tôn xưng vị đó là Điện Chủ.

Chẳng lẽ Vân đại nhân là Phượng Nhã Các Luyện Đan sư trưởng lão?
Tôn Hoàng Bác như thế nào suy nghĩ cũng không hề nghĩ Vân Phong Nhã chính là chủ nhân phía sau Phượng Nhã Các bản tôn.

Cho dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng hắn biết bây giờ không phải là thời điểm hỏi chuyện, dù sao hắn tâm tư đó chính là đi theo Vân đại nhân học cách Luyện Đan sớm ngày đột phá cấp bậc là được, còn Phượng Nhã Các cùng hắn có quan hệ gì đâu.

Tôn Hoàng Bác có tâm tư muốn học trộm nhưng hắn nào biết đâu rằng Vân Phong Nhã là chờ hắn chỗ này, nàng chỉ sợ ngươi tâm cao khí ngạo đi theo cái có sẵn mà không biết cách biến hóa người, chỉ cần có yêu cầu cùng quyết tâm theo đuổi mục tiêu nàng mới dễ dàng nắm trong tay.
"Ngươi về sau bên ngoài cứ xưng hô bổn thiếu gia công tử là được, không cần xưng đại nhân."

"Là, công tử.

" Tôn Hoàng Bác cũng biết xưng hô đại nhân hai chữ này rất làm người chú ý, nhất là giống như Vân đại nhân như vậy tuổi nhỏ người càng làm người chú ý.
"Hảo, thời gian không còn sớm chúng ta đi thôi."
" Là! "
Vân Phong Nhã cũng cảm nhận được Tuyết Tỉnh Nhu đoàn người ánh mắt nàng cũng chỉ là gật đầu với Tuyết Tỉnh Nhu một cái cũng không nhìn đám người Lê gia đang chờ đợi ánh mắt rồi đi vào bên trong sương mù.

Nàng biết Lê gia người đang suy nghĩ gì? Nhưng nàng Vân Phong Nhã không có Thánh Mẫu đến vậy.

"Tuyết tiểu thư chuyện này...!" Dẫn đầu Lê gia đại thiếu gia thấy Vân Phong Nhã rời đi hắn nhìn Tuyết Tỉnh Nhu có ý muốn nàng giúp đỡ nói chuyện hy vọng Vân Phong Nhã sẽ đi cùng bọn họ đoàn đội, nhưng hắn cũng xấu hổ mở miệng.

Tuyết Tỉnh Nhu làm sao không hiểu hắn ý tứ, nhưng chuyện này nàng muốn giúp cũng không được, bọn họ muốn mặt mũi nàng chẳng lẽ không muốn sao? Ai bảo bọn họ không giúp đỡ nói chuyện thì thôi, còn dung túng đệ tử gia tộc bỏ đá xuống giếng nói người ta không phải làm chi rồi bị vả mặt.

Bây giờ biết đối phương thực lực liền không biết xấu hổ muốn cùng người ta hợp tác, như vậy suy nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nàng nhìn theo bóng lưng Vân Phong Nhã trong lòng cũng là tiếc nuối, nếu vừa rồi nàng kiên định đứng bên cạnh hắn thì tốt rồi.

Nàng thở dài nói.

"Chúng ta đi thôi.

"
Chuộc nhất nhóm người vừa thấy Vân Phong Nhã đi vào bên trong sương mù cũng không chần chờ nữa, lập tức đi nhổ lấy thảo dược mà Vân Phong Nhã đã nói cùng giải độc đan ăn vào sau đó đuổi theo Vân Phong Nhã phía sau đi.


Những người khác thấy vậy cũng là làm theo, cuối cùng chỉ lưu lại đám người Nhàn gia đệ tử nhóm người không cam tâm ánh mắt nhìn theo đoàn người từ từ biến mất trong sương mù.
Đoàn người lúc đầu càng đi xâu vào bên trong càng là khẩn trương, càng là cẩn thận, cho dù ai gặp được thảo dược bên đường cũng là cẩn thận hái lấy.

Những gia tộc khác cũng không tranh dành vì những thảo dược này cũng không quý đến nỗi bọn họ đi đoạt, có thể nói nước sông không phạm nước giếng ý tứ tạo thành một loại ảo giác hòa thuận.

Vì thế đám người bất chi bất giác càng lúc càng thả lỏng phòng bị bất đầu tách ra đoàn người mà không hai biết.

Tôn Hoàng Bác cũng muốn biểu hiện trước mặt Vân Phong Nhã chuẩn bị đi hái thảo dược đi thi thì nghe Vân Phong Nhã thanh âm.
"Không cần hái, theo phía sau công tử ta là được!"
Tôn Hoàng Bác rất là nghi hoặc nhưng vẫn làm theo.

Hắn do dự nhưng vẫn hỏi ra.
"Công tử ngày phát hiện ra gì sao?"
"Ân, ngươi không phát hiện ra từ lúc chúng ta đi vào sương mù thì càng lúc càng không nghe được tiếng chim hót, con trùng thanh âm sao? Ngươi không thấy kỳ lạ? Còn có, ngươi không gửi được trong không khí có mùi hương sao?"
Tôn Hoàng Bác nghe vậy sắc mặt đột biến, hắn bất đầu tập trung tinh thần cảm nhận trong sương mù khí vị liền phát hiện ra không đúng.

Từ lúc bước vào sương mù hắn đã dùng tinh thần lực thăm dò những nơi có thể dò sét không phát hiện ra có gì nguy hiểm nên không chú ý đến trong không khí có mùi hương lạ, nếu công tử không nói hắn cũng không phát hiện ra trong không khí có mùi hương nhè nhẹ.
"Công tử mùi hương này là..."
"Mọi người xem, cổ thụ nơi đó có rất nhiều Linh quả! Rất nhiều Linh quả! Ha ha ha Linh quả đều là của ta ha ha ha."
Nam nhân vừa dứt lời thì một đám tu luyện giả cũng là nhìn thấy phía xa cây cổ thụ dây đằng có không ít thành thục Linh quả trong mắt đều hiện lên tham lam hung ác.

Có người chờ không kịp vận dụng linh lực nhảy vọt về hướng cây cổ thụ mà đi, những người khác thấy vậy cũng không thèm suy nghĩ có nguy hiểm hay không cũng chạy về hướng cổ thụ mà đi..