Vân Phong Nhã thấy ánh mắt chờ mong của Nghiêm Lễ, có chút tâm mềm nhưng nàng lại không muốn gây phiền tối cho Nghiêm đại ca. Nghiêm gia tuy ở Hồng Diệp Trấn cũng có tiếng tăm, nhưng Hồng gia cũng không kém. Lại thêm Hồng gia còn tặng một nữ nhi Hồng gia cho phụ thân Nghiêm đại ca làm thiếp đâu. Giả lại nàng cũng không muốn làm thất vọng Hồng gia nha.
Vân Phong Nhã khoé mắt liếc về một hướng nào đó, rồi như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt, nhanh đến mức Nghiêm Lễ cũng không phát hiện ra.
"Nghiêm huynh, chờ lần sau đi, đúng rồi, hai ngày sau đệ sẽ rời khỏi Hồng Diệp Trấn, huynh có thể giúp đệ tìm một nơi yên tĩnh chổ ở không? đệ muốn hai ngày tới hảo hảo nghĩ ngơi."
Nghiêm Lễ cũng hiểu được vì sao Vân Phong Nhã không muốn đến Nghiêm gia, nàng đây là không muốn cho Nghiêm gia thêm phiền toái cũng không muốn hắn khó sử, nhưng hắn cũng rất lo lắng cho nàng a, nhưng thấy nàng như vậy kiên định cũng đành đồng ý.
Trong đại sảnh Hồng gia, chủ tọa phía trên ngồi chính là Hồng Long, phía dưới hai bên người ngồi mấy vị lão giả, đang lắng nghe một nam nhân trung niên bẩm báo việc trước cửa Hồng Diệp Trấn gặp được Vân Phong Nhã cùng Nghiêm gia thiếu chủ Nghiêm Lễ xưng huynh gọi đệ.
" Thuộc hạ đi theo bọn họ vào một chỗ hẻo lánh sân, theo như thuộc hạ biết được, sân đó thuộc sở hữu của Nghiêm thiếu chủ."
Nghe chung niên nam nhân nói xong, trong đó ngồi một vị lão giả lên tiếng." Gia chủ, lão phu thấy tên tiểu tử kia như vậy làm càng, là vì có Nghiêm thiếu chủ chống lưng, mới như vậy không biết trời cao đất rộng. Chúng ta không thể bỏ qua cho tên tiểu tử đó được, nếu không về sau sẽ có người thứ nhất thì cũng có người thứ hai, thứ ba cùng chúng ta Hồng gia náo loạn." lão nhân này chính là Hồng gia tam trưởng lão, Hồng tam thuộc quyền sở hữu con cháu Hồng gia do lão cai quản, cho nên lão rất là tức giận.
" Như vậy không được tốt cho lắm." Một lão giả khác lên tiếng.
" Có cái gì không tốt? Nhị trưởng lão chẳng lẽ có người giết chúng ta con cháu, chúng ta biết là ai nhưng lại bỏ qua cho hắn, như vậy Hồng gia con cháu không phải lạnh tâm ư?" Tam trưởng lão tức giận nói.
" Bổn trưởng lão không phải ý đó."
" Không phải ý đó, là ý tứ gì?"
Thấy cả hai bắt đầu tranh chấp, Hồng Long lạnh mặt lên tiếng." Đủ rồi, hiện tại không phải là thời điểm để tranh cãi." Hắn nhìn về phía đại trưởng lão hỏi." Đại trưởng lão, ý đại trưởng lão như thế nào?"
Đại trưởng lão trầm ngâm một lát mới nói." Nhị trưởng lão và tam trưởng lão nói đều không sai, chúng ta không thể bỏ qua cho kẻ dám giết con cháu Hồng gia chúng ta. Nhưng thế lực Hồng gia chúng ta hiện tại chưa đủ sức gồm thâu Nghiêm gia phía trước, chúng ta cũng không nên cùng thiếu chủ Nghiêm gia sung đột."
" Vậy, ý của đại trưởng lão là gì?" Hồng Long hỏi.
" Tên tiểu tử đó không phải là Linh sư thất cấp sao? Chỉ cần chúng ta phái vài người đại Linh sư đêm đến giết hắn trở tay không kịp, sau đó sử lý thi thể sạch sẽ không phải là được rồi. Đến lúc đó cho dù Nghiêm gia thiếu chủ biết được, nhưng hắn không có chứng cứ, cũng nể hà không được chúng ta." Đại trưởng lão rất là đắc ý nói ra.
" Không được, hắn ta rất mạnh."
Hồng nhị gia ngồi bên cạnh không dám lên tiếng, nhưng khi nghe đại trưởng lão nói sẽ phái vài người đại Linh Sư đi, làm hắn nhớ lại Hồng Nhất là ám vệ đội trưởng, đại Linh Sư Tam cấp mà còn bị giết, nói chi những người khác. ít nhất cũng phải phái đi ba người đều là đại Linh sư tam cấp, mới có thể giết chết tên hỗn đãng đó a. Nhưng hắn không dám nói ra, vì lúc trước hắn sợ đại ca và các vị trưởng lão trách phạt, nên mới nói dối là Vân Phong Nhã dùng thủ đoạn đánh lén, mới có thể giết chết Hồng Nhất.
" Ta nói, Hồng nhị gia, ngươi nghĩ với thực lực thất cấp Linh sư của tên tiểu tử miệng còn hôi sửa kia, có thể giết chết chúng ta Hồng gia vài người đại Linh Sư sao? " Đại trưởng lão hỏi lại.
" Ta...ta.." hắn ta nữa ngày nhưng cũng không nói được cái gì, chẳng lẽ hắn nói phải, hắn cũng không có ngu xuẩn như vậy a. Giả lại hắn có nói cũng không có người tin đi, có lẽ còn nói hắn vô dụng, nhu nhược các thứ đâu....
Hồng Long thấy nhị đệ vô dụng này, lắp ba lắp bắp bộ dáng càng tức giận, nếu không phải tại hắn, thì Hồng Nhất sẽ không bị giết, làm Hồng gia mắt đi một nhân tài. Càng nghĩ hắn càng tức giận, hắn nhìn Hồng nhị gia quát lên.
" Câm miệng."
Hồng nhị gia rung lên trước khí thế của đại ca mình, hắn biết đại ca đã thật sự tức giận rồi, nên cuối đầu càng thấp, cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hồng Long thấy nhị đệ của mình như vậy không có tiền đồ, trong mắt đều là chán ghét, nếu hắn không phải cùng một mẫu sinh ra thì hắn đã một chưởng chụp chết hắn rồi.
" Xem ra ám vệ đội, phải chọn ra một đội trưởng mới thôi." Hồng Long trong mắt đều là tàn nhẫn.
Đêm đến, bầu trời đêm một mảnh đen nhánh, bầu trời đêm không thấy nữa viên sao trời nào, cũng là thời cơ săn con mồi tốt nhất. Ở một sân viện hẻo lánh, trên một cây cổ thụ không lớn trong viện, có một thiếu niên hắc y đang dựa vào cây cổ thụ phía trên, nhắm mắt ngưng thần như đang chờ đợi cái gì đó. Khoé môi cong cong lẩm bẩm nói." Cảm giác chờ con mồi.... như thế nào liền như vậy hảo đâu! Đêm đen phong cao giết người đêm a!" Kia không chút để ý ngữ khí, mang theo vài phần lười biếng, còn có một mạt chờ mong ý tứ.
Cũng đã đến canh hai rồi Vân Phong Nhã dựa vào cây cổ thụ vừa chờ vừa ngáp, có điểm mơ màng sắp ngủ khi, lúc này đôi mắt nàng mở ra, trong bóng đêm, đôi mắt nàng như một vì sao lấp lánh xinh đẹp, nhưng bên trong đôi mắt kia là sắc bén lạnh lẽo. Nàng khoé môi cong lên, không còn một chút gì là mơ màng sắp ngủ bộ dáng.
Lúc này trong sân viện xuất hiện bốn đạo màu đen thân ảnh, trong tay cầm trường kiếm bí mật mang theo sâm hàn sát khí, nhanh nhẹn mà tiến đến. Đối với người khác tới nói là nhanh nhẹn, nhưng đối với nàng mà nói giống như bột tiểu hài tử đang chơi trò trốn tìm vậy, rất vụng về.
Bọn họ vào viện môn định đề khí hướng lên nóc nhà phía trên nhảy, đang muốn âm thầm nhảy lên thì nghe được một thanh âm trong bóng đêm vang lên, làm bốn người hắc y nhân kinh tới rồi.
" Bổn thiếu gia, chờ các ngươi nữa ngày rồi, lợi ích này làm sao tính đây?"
Giọng nói mang theo vài phần lười biếng buồn ngủ thanh âm truyền đến, bốn gã hắc y nhân theo bản năng nhìn về hướng thanh âm nhìn lại. Chỉ thấy cây cổ thụ phía trên, một dáng người nhỏ nhắn một thân hắc y xoay người ngồi dậy, trong bóng đêm tùy ý mà trương dương, tà mị mà lười biếng. Nhưng chỉ làm cho bọn họ càng thêm cảnh giác, với thực lực đại Linh Sư nhất cấp và nhị cấp của bọn họ, lại không phát hiện trên cây có người. Chứng minh trên tay tên tiểu tử này có bảo bối.
Khi bốn tên hắc y nhân hoàn hồn lại, thì đã thấy thiếu niên đứng trước mặt cách bọn họ không xa, không chút hoảng hốt, mà đứng trước mặt bọn họ. Hắn còn một bộ thong dong cùng với bọn họ nói lợi ích bộ dáng, liền cảm thấy rất quỷ dị, một người đứng phía trước nhìn có vẻ cẩn thận nhắc nhở đồng bọn của mình.
" Tên tiểu tử này có chút quỷ dị, mọi người phải cẩn thận."
Ba người còn lại nghe tên hắc y nhân như vậy nói, trong mắt đều là xem thường, hắn cho rằng hắn là đội trưởng ư? Còn ra lệnh cho bọn họ, chủ tử nói rồi, chỉ cần trong bốn người họ ai giết được tên tiểu tử này sẽ được làm đội trưởng ám vệ của Hồng gia.
Bọn họ cho rằng tên hắc y nhân phía trước là cố ý nói như vậy, trong đó một người lên tiếng nói." Một tên tiểu tử miệng còn hôi sửa, ta một chiêu là có thể thu phục hắn." Vừa dứt lời, hắn mũi chân vừa nhảy, hướng Vân Phong Nhã mà đi, trên tay trường kiếm mang theo sắc bén linh lực đánh ra. Hắc y nam nhân dùng toàn lực muốn một kích chém đối thủ thành hai nữa.
" Nhất cấp Đại Linh Sư?" Vân Phong Nhã thật là có chút chướng mắt thực lực của hắn a.
Tay nàng vừa động, sắc bén chuỷ thủ ở trong bóng đêm sâm hàn thị huyết quang mang, cộng thêm nụ cười tà tứ kia, thật là quỷ mị.
" Bổn thiếu gia, hôm nay sẽ dạy cho các ngươi biết cái gì là, giết người trong bóng đêm."
Lúc này trường kiếm cũng đã chém xuống, hắc y nhân thấy mình chém Vân Phong Nhã thành hai, hắn vừa định cười vang, thì thấy thân thể của thiếu niên biến mất." Là ảo ảnh." Hắn chưa kịp hoàn hồn lại, bên tai chợt truyền đến thanh âm của thiếu niên.
" Là đang tìm bổn thiếu gia sao?"
Hắc y nhân vừa định xoay người thì trên cổ cảm thấy đau đớn, máu tươi chợt phun ra. Hắc y nam trong mắt hoảng hốt còn chưa tan, thì đã ngã xuống đất không còn hơi thở.
Ba người còn lại thấy thiếu niên một chiêu là có thể giết chết Đại Linh Sư nhất cấp, sắc mặt bọn họ trở nên ngưng trọng lên. Bọn họ cảm giác được thiếu niên trên người tràn ra sát khí như vậy nồng đậm, so với bọn họ này đó ám vệ còn muốn nồng đậm hơn, làm bọn họ trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi. Tên cầm đầu lên tiếng vừa rồi là đại Linh Sư nhị cấp, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói.
" Hắn rất cường, ba chúng ta cùng nhau lên."
" Được." Hai người còn lại cùng thanh đáp.
Vân Phong Nhã nở một nụ cười tà mị, nhưng lời nói lại làm người nghe lạnh cả sống lưng.
" Như vậy rất tốt, bổn thiếu gia cũng muốn thử xem Hàn Băng Kiếm quy lực như thế nào? Cho nên các ngươi có lẽ là vinh hạnh, là nhóm người đầu tiên thử nghiệm nha."
Dức lời, trong tay của nàng xuất hiện một thanh kiếm màu bạc. Hàn Băng kiếm vừa xuất hiện trong không khí cũng trở nên lạnh lẽo lên. Thiếu niên hắc y trong gió bay bay, trên tay màu bạc kiếm, càng làm cho thiếu niên càng thêm nổi bật dưới bóng đêm. Hắn giống như một đóa Mạng Đà La hoa, vừa đẹp vừa có độc, nhưng làm người không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.
Nhưng cảnh đẹp này đối với ba tên hắc y nhân trong mắt, thiếu niên này giống như một sát thần vậy. Nhưng càng làm bọn họ sợ hãi đó là, trong mắt thiếu niên từ màu đen biến thành màu tím tròng mắt, tuy rất nhanh rồi biến mất, nhưng đối với ám vệ bọn họ tới nói, trong bóng đêm cũng không có chút ảnh hưởng thị giác của bọn họ.