Mà Triệu hồi thú Tê Giác thú cùng với Triệu hồi thú Báo Ngắm cũng được chủ nhân mệnh lệnh chiến đấu lên. Cả hai người thực lực đều là Linh Vương nhất cấp, người có triệu hoán thú cửu cấp Báo Ngắm mạnh hơn người có thánh thú Tê Giác thú một chút, cho nên hắn đao đao tàn nhẫn muốn nhanh chóng chém giết đối phương, vì hắn biết Triệu Hoán thú của hắn đã sắp chịu không nổi rồi, cho nên hắn phải nhanh chóng giết chết đối phương, Thiên Tằm Quả cùng với thánh thú của hắn đều thuộc về mình.
Nam nhân có Thánh thú làm sao không hiểu được ý nghĩ của đối phương, vì hắn cũng đã từng làm qua, nhưng lúc đó đối thủ của hắn thấp hơn hắn một bậc, nên hắn mới thành công, mà bây giờ hắn cùng với đối thủ cùng cấp bậc, đối phương muốn giết hắn, nằm mơ đi, chỉ cần hắn kéo thêm thời gian chờ Triệu Hoán thú của mình giải quyết Triệu Hoán thú của hắn lúc sau, thì người tiếp theo sẽ là hắn, trong mắt của hắn đều là tàn nhẫn.
Một lác sau tên triệu hoán sư cảm giác được Báo Ngắm đã sắp không xông, hắn có chút bất mãn cùng không cam lòng, nhưng hắn biết nếu bây giờ không chạy trốn thì người bị giết sẽ là hắn.
Trung niên đối diện như hiểu được ý nghĩ của hắn cười vang kêu ngạo nói." Muốn chạy? người đắc tội ta chưa có một ai sống sót." Trong mắt hắn là âm độc.
Lúc này Báo Ngắm cũng đã kiệt sức, bị Tê Giác thú cái sừng xoả xuyên qua bụng sau đó ném đến một cục đá lớn, Báo Ngắm tắc thở, cũng làm chủ nhân của nó bị phản vệ phun ra một ngụm máu, hắn còn chưa kịp phản ứng, thì trước ngực truyền đến đao đớn, vì bị một thanh kiếm cấm trước ngực và nụ cười tà ác của đối phương, hắn không cam lòng ngã xuống đất tấc thở.
Tên trung niên nam nhân còn chưa kịp cao hứng vì đối thủ của mình đã chết, thì hắn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm phía sau, hắn vội quai đầu lại, thì thấy trên tảng đá cách đó không xa xuất hiện một con Thánh thú tam giai Bạch Hổ, trong mắt nó đều là trào phúng nhìn hắn.
" Ngao Ô...ngu xuẩn nhân loại." Thanh âm khàn khàn của Bạch Hổ, làm cho nam nhân cả sống lưng đều lạnh, hắn tại sao lại quên mất, chỉ cần là linh quả thì nhất định sẽ có linh thú bảo hộ, hắn lúc này rất hối hận vì đã giết chết đối thủ, nếu không bây giờ cả hai cùng hợp lực, phần thắng sẽ rất lớn, mà Bạch Hổ này cũng quá giảo hoạt đi, nó sớm, muộn không xuất hiện, chờ đến bọn họ lưởng bại câu thương thì mới xuất hiện, thật là đáng chết, hắn cắn răng không cam lòng, nhưng hắn không còn cách nào khác, hắn ra lệnh cho Tê Giác thú ngân lại Bạch Hổ một mình chạy trốn đi, đây cũng chính là linh thú vì sao không muốn trở thành nhân loại khế ước nhất quan trọng, vì nhân loại chỉ xem chúng nó là vũ khí và vật hy sinh mà thôi.
Bạch Hổ tức giận ngầm lên khi thấy Tê Giác thú ngân chận nó, Bạch Hổ chân trước mang theo kình lực đánh về hướng Tê Giác thú, Tê Giác thú sớm đã không còn sức lực chống cự, Bạch Hổ một kích đi xuống, làm cả thân nó đều bay ra ngoài, rớt trên mặt đất tạo thành một cái hố lớn, sao đó rung rẩy vài cái thì êm bặt lại, lúc này nam nhân trung niên cũng phun ra một ngụm máu tươi vì bị phản vệ, nhưng cũng vì hắn chần chờ vài giây, nên khi hắn nhìn lên thì trước mặt hắn xuất hiện Bạch Hổ với hàm răng sắc bén kia.
Vân Phong Nhã rất sớm cũng đã đến, nàng cũng phát hiện được một hơi thở của Linh thú đang ẩn nấp ngần đây, tuy rất nhỏ, nhưng vẫn bị nàng phát hiện, lúc này nàng mới nhớ ra, Linh quả nhất định sẽ có bảo hộ thú, như vậy hơi thở này.....
Vân Phong Nhã trong mắt lóe sáng khoé môi cong lên, không ngờ tên gia hỏa này cũng thật giảo hoạt a, nhưng hôm nay gặp nàng thì xem như nó xui xẻo đi, Vân Phong Nhã nhân lúc Bạch Hổ đang cùng với tên nam nhân trung niên kia chiến đấu, nàng nhẹ nhàng nhảy lên trên đi, truỷ thủ bắt đầu nhanh chóng đem xung quanh đất từ từ lộng lên.
Bạch Hổ lúc này đang muốn một ngụm cắn nuốt nam nhân trung niên, thì nó cảm giác được Thiên Tằm Quả bị người động vào, nó tức giận ngầm lên một tiếng ngao ô, làm cho xung quanh đất cũng rung động, những Linh thú đang ở chiến đấu cũng sợ hãi chạy trốn đi.
Vân Phong Nhã biết mình đã bị phát hiện, nhanh chóng đem toàn bộ thân cây đưa vào bên trong vòng tay không gian, thì Bạch Hổ cũng đã xuất hiện trước mặt nàng, đôi mắt đỏ như máu vì tức giận, Hàm răng sắc bén còn có vết máu hung át nhìn trầm trầm Vân Phong Nhã, nó thật không ngờ nhân loại nhỏ bé này như vậy bỉ ổi, dám ngư ông đắc lợi trên Bạch Hổ Vương nó, chẳng những ăn cắp Thiên Tằm Quả, cả thân cây cũng chà đạp không có, hắn có biết Thiên Tằm Quả một ngàn năm kết hoa, hai ngàn năm mới kết quả không, mà bây giờ cả cây cũng không có, nhân loại này thật đáng chết mà.
" Nhân loại đáng giận, mau trả lại Thiên Tằm Quả cho ngô, nếu không kết cục của ngươi còn thảm hại gấp trăm lần hắn."
Vân Phong Nhã nhìn theo ánh mắt Bạch Hổ, thì thấy nam nhân trung niên trên người toàn thân đều là vết trảo rất xâu, máu không ngừng ra bên ngoài chảy, hắn còn bị cắn đứt một cách tay, nhìn rất là thê thảm, nhưng trong mắt nàng không chút thương xót,hai đồng tình chỉ có lạnh lẽo, thế giới này đối với nàng tới nói, vừa là thiên đường, vừa là địa ngục, nụ cười khác máu lãnh khốc thanh âm từ trong miệng của nàng hướng về Bạch Hổ mà ra.
" Bản Điện cho ngươi hai con đường, một là thuần phục,hai là chết." Nàng đôi tay đặt phía sau cuồng vọng nói, nàng không có lòng tin sẽ thắng Bạch Hổ, nhưng trên khí thế không thể thua.
Sáu cường giả chặt vật chạy đến cũng nghe được câu nói của thiếu niên hồng y, trong đầu bọn họ oanh một tiếng, tên tiểu tử này thật là cuồng vọng, phải biết rằng trước mặt hắn chính là thánh thú tam giai a, hắn còn nói thần phục hai là chết, lá gan cũng quá lớn đi, lúc này lại có người hỏi ra tiếng.
" Thiếu niên hồng y đeo mặt nạ kia, có phải là Huyết Dạ đại nhân không?"
Hắn lời vừa ra, mọi người như là nhớ ra cái gì, đôi mắt mở thật to, muốn nhìn xem mình có qua mắt không, vì không ai không biết sự tích đem đan dược thượng đẳng thành kẹo đường mà phát ra của Huyết Dạ đại nhân a.
" Thật là Huyết Dạ đại nhân." Trong đó một người khẩn định nói.
" Cuồng vọng nhân loại, hôm nay ngô sẽ cho ngươi biết xem thường ngô kết cục." Bạch Hổ vừa định xông lên thì thấy trên Tay nàng xuất hiện Thiên Tằm Quả, nó liền ngưng lại động tác, muốn xem nhân loại này muốn làm gì?
Vân Phong Nhã nhìn trên tay Thiên Tằm Quả đang phát sáng, nhìn nó chỉ lớn hơn râu tây một chút, nàng không chút do dự bỏ vào miệng mình, vì nàng biết muốn cùng Bạch Hổ một trận chiến, thì chỉ có thể ăn nó.
" Hắn không muốn sống nữa sau! Chẳng lẽ hắn không biết cứ như vậy toàn bộ ăn vào sẽ có hậu quả gì sao?" Một người trong số số đó cả kinh nói.
" Hắn, thật sự ăn!" Đôi mắt mở thật to.
Bạch Hổ cũng mở tròn mắt, nó như thế nào cũng không ngờ được nhân loại này cứ như thế ăn vào, nhân loại này thật sự không muốn sống sao?
Vân Phong Nhã đem toàn bộ Thiên Tằm Quả nuốt xuống lúc sau, quang mang từ từ bao phủ nàng trong đó, từng đạo quang mang giống như tơ tằm càng ngày càng bành trướng, Vân Phong Nhã cảm nhận được linh lực như thủy triều không ngừng tràn vào thân thể của nàng, nàng cố gắng vận chuyển sáu nguyên tố trong thân thể, để chúng nó nhanh chóng hấp thụ linh lực mạnh mẽ này, nó càng làm cho thân thể của nàng càng trướng càng lớn như muốn nổ tung vậy.
Những người ở đây thấy một màn này đều cả kỉnh rồi, trong đó một người lớn tuổi nhất la lên.
Mọi người lúc này cũng hoàn hồn lại, ngồi lên lưng triệu hoán thú của mình nhanh chóng rời đi, kia tốc độ chỉ sợ cả đời này đều không có nhanh như vậy đi, vì bọn họ biết linh lực của tu luyện giả càng cao một khi nổ mạnh thì càng khủng kiếp, lại cộng thêm linh quả hợp lại, nói không chừng sẽ san nơi này thành bình địa, nếu bọn họ lưu lại nơi này, chỉ có con đường chết mà thôi, bọn họ cũng có chút đáng tiếc thiếu niên thiên tài này cứ như vậy ngã xuống.
"A! " Vân Phong Nhã thống khổ kêu lên, nàng thật không dự đoán được, Thiên Tằm Quả năng lượng lại lớn mạnh như vậy, không phải nói ăn nó dưới Linh Vương cấp bậc sẽ tăng hai cấp thôi sao, như vậy, năng lượng không nên như vậy nhiều a, đáng chết hai tên khốn khiếp kia.
Mà lúc này mọi người đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi, trong đó có hai người ác xì.
" Là ai đang nhớ lão tử đâu."
Khi Vân Phong Nhã đang cắn răng chịu đựng, thì nàng cảm giác được Phượng Hoàng cũng đang không ngừng hấp thu linh lực, Vân Phong Nhã hơi hơi sững sốt, nàng không rõ vì sao Hoàng lại có thể làm được, nhưng những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Hoàng có thể tỉnh lại, nàng nhắm mắt lại muốn cùng Hoàng hai thành một.
Lúc này trên người nàng phát ra sáu màu sắc rực rỡ, và đôi cánh mờ ảo, đem cả người nàng bay lên cao, gió lốc bất đầu nổi lên, tăng cấp quang mang dưới chân nàng cũng xuất hiện. Cửu cấp Linh sư, Đại Linh sư, nhị cấp đại Linh sư, tam cấp đại Linh Sư, cho đến tứ cấp đại Linh sư mới ngừng lại, Vân Phong Nhã mở mắt ra, nhìn xuống phía dưới Bạch Hổ, quy áp Thượng cổ thần thú Phượng Hoàng không ngừng ra bên ngoài phát tán, làm Bạch Hổ không có chút sức lực nào phản kháng chỉ có thể bò trên mặt đất, cả thân thể của nó không ngừng rung rẩy.
" Ngươi thuần phục, hai là chết?" Thanh lãnh thanh âm mang theo tàn khóc tiếng nói vang lên.
Bạch Hổ cảm giác được chính mình huyết mạch như muốn nổ tung, chỉ cần nó dám nói không tự, thì nó sẽ bị huyết mạch đè ép đến thành tra mắt." Ngô...ta thuần phục." Nó gian nan mà phun ra ba chữ, nó có thể không thuần phục sao? Cả Phượng Hoàng đại nhân cũng là thiếu niên này bản mạng khế ước, cho nó một trăm gan cọp nó cũng không dám a, vả lại được làm thuộc hạ của Phượng Hoàng đại nhân là thú thú nhóm nằm mơ cũng muốn a.
Vân Phong Nhã đáp xuống đất, Triệu hồi thư từ trong thân thể của nàng bay ra, Tử Điện Báo cũng xuất hiện, vì chủ tử của nó tăng cấp, nên nó cũng sẽ đi theo tiến giai, Vân Phong Nhã để nó tự mình đi tiến giai, vì nàng không biết Hoàng có sao không." Hoàng ngươi thế nào rồi?"