[Hạo Lỗi] Thú Một Sừng

Chương 20



Không đợi bên quan hệ công chúng soạn xong bài, Ngô Lỗi đã cấp tốc đăng một bài trên Weibo coi như đáp lại: "❤"

Ảnh kèm theo là ảnh chụp Lưu Hạo Nhiên lúc ở sân bay Lhasa. Khi đó Ngô Lỗi sắp vào cửa kiểm tra an ninh, cậu xoay người thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến thuần túy không trộn lẫn chút giả dối nào.

Việc này dâng lên một sự xôn xao kha khá. Trước tình yêu dũng cảm và tươi trẻ đó, dưới bình luận trên Weibo của họ đa phần đều là lời chúc phúc. Có vài câu nghi ngờ xen vào, nhưng cũng rất nhanh chóng bị bao phủ trong sóng bình luận. Các bên truyền thông mau chóng tới tấp gửi lời mời phỏng vấn, nhưng đều bị từ chối.

Thái độ của hai người thể hiện rõ họ sẽ không nói thêm gì nhiều về chuyện tình cảm của mình.

Nhưng họ không biết là trong giới fan xuất hiện rất nhiều fan couple. Bộ phim "Xuân triều" mà họ cùng nhau đóng lại được lấy ra làm tài liệu cắt ghép đủ loại video. Danh hiệu "cp quốc dân" trong giới cứ thế vững chắc đặt trên người họ.

Ngày vẫn cứ bình thường trôi qua, vẫn siêng năng chăm chỉ làm việc.

Giữa và nửa sau tháng Tư, từng người về nhà ở cùng bố mẹ mình vài ngày. Khi về thành phố lại thì họ lập tức bắt đầu làm việc. Lưu Hạo Nhiên hoàn thành phần lồng tiếng cho phim truyền hình, Ngô Lỗi nhận quay chụp trang bìa cho vài tạp chí. Vạn vật lại đâm chồi nảy lộc, mùa xuân ở Bắc Kinh cuối cùng cũng ấm lên.

Xẩm tối hôm nay, sau khi xử lý xong các công việc kế tiếp, Lưu Hạo Nhiên tan tầm sớm và rời khỏi phòng thu, chuẩn bị đi phía Đông thành phố gặp Ngô Lỗi còn đang quay chụp. Đêm trước lúc chuẩn bị ngủ, Ngô Lỗi nói với hắn là cậu luôn rất muốn đi lại một tiệm vịt quay ở thành Đông. Tiệm đó do một chị gái trong đoàn đội đề cử cho cậu, bầu không khí và hương vị đều tuyệt vời vô cùng.

Tiếc là gần đây họ quá bận, không có thời gian nghỉ ngơi trùng nhau. Ngày tiếp theo vừa khéo công việc của từng người đều kết thúc, cuối cùng cũng rảnh rỗi có thể đi thưởng thức đồ ngon cùng nhau.

Liên lạc với Ngô Lỗi xong, Lưu Hạo Nhiên liền ngồi tàu điện ngầm đi vào thành Đông.

Ba giờ chiều, Ngô Lỗi đang quay phần cuối cùng. Cậu làm đại diện cho một game di động khá nổi gần đây, video quảng cáo game quay theo hướng võ hiệp cổ phong. Trong trường quay dựng cái giàn cao cao, phủ màn xanh làm phông nền. Ngô Lỗi phải nhảy từ giàn cao gần bốn mét xuống, treo dây lộn ngược ra sau. Thật ra với người thường xuyên tập thể thao như Ngô Lỗi thì động tác này không quá khó.

Từ bốn giờ sáng, Ngô Lỗi đã dậy làm việc, còn ở trong trường quay treo dây cả ngày trời. Nhưng nghĩ đến việc quay xong cái này là có thể đi ăn món vịt nướng mà mình luôn nhớ mong, Ngô Lỗi cố nâng cao tinh thần, chuẩn bị chờ lần nhảy cuối cùng, trong lòng cậu hy vọng sẽ thông qua ngay trong một lần quay.

"Máy quay vào vị trí."

Trợ lý trường quay hô lên bằng cái giọng khản đặc của một ngày làm việc không ngừng nghỉ. Ngô Lỗi leo lên giàn. Không biết người kiểm tra dây đã đi đâu rồi, Ngô Lỗi quay đầu tìm không thấy ai cả. Cậu tự sờ lên móc khoá trên hông và trên vai, thầm nghĩ mình đã treo cả ngày, chắc là không sao cả. Cậu nhìn trợ lý trường quay, ra dấu ok.

"Diễn viên vào vị trí."

Bắt đầu quay, Ngô Lỗi nhủ thầm. Cậu thực hiện các động tác tương ứng với âm nhạc trong trường quay. Toàn thân đồ trắng, động tác vung kiếm trôi chảy lưu loát, hệt như một vị công tử ôn nhuận tuấn tú.

Cậu quay người vung tay lên, kiếm chỉ về một hướng. Mắt cậu bỗng nhát thấy nơi cửa trường quay mở hé ra. Đúng là Lưu Hạo Nhiên. Trong lòng Ngô Lỗi trào dâng một sự vui vẻ, cơ thể cậu như được tăng thêm sức lực. Cậu chuẩn bị làm động tác cuối cùng.

Tra kiếm vào vỏ xong, cậu khoanh tay đứng yên, đối mặt với vực thẳm tạo nên từ giàn cao.

Ngô Lỗi nâng cánh tay, dây thép giữ lấy cậu. Từ trên đài cao, cậu nhảy lên, eo cong lại tạo thành một cú lộn nhào hoàn hảo.

Nhưng lúc sắp rơi xuống, cậu đột nhiên cảm thấy sức nâng bên hông lỏng ra, cơ thể cậu mất cân bằng. Ngay sau đó, bả vai cậu bị kéo giật, móc khóa không chịu nổi trọng lượng nên bị căng đứt. Ngô Lỗi chẳng kịp hô lên một tiếng hoảng sợ đã rớt xuống từ độ cao bốn mét, đáp mạnh xuống đệm.

Trong trường quay vang lên những tiếng la hốt hoảng, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn. Vai phải Ngô Lỗi đụng đất trước, nửa bên thân lập tức mất đi tri giác. Đầu óc cậu còn chút tỉnh táo, theo bản năng, cậu cố nâng đầu lên khỏi đệm để nhìn về phía cửa.

Một luồng gió ập đến. Lưu Hạo Nhiên là người đầu tiên lao tới. Hắn quỳ xuống cạnh Ngô Lỗi, khuôn mặt kinh hoảng biến sắc, hoàn toàn tái nhợt. Mắt của hắn trở nên đỏ ngầu vì kinh hoàng.

Lưu Hạo Nhiên mở miệng ra, nhưng gần như không thốt nổi lời nào. Cả người hắn cứng đờ, tay không dám đỡ Ngô Lỗi, chỉ có thể run rẩy bao lấy vai trái chưa chạm đất của cậu. Hắn hô lên liên hồi.

"Lỗi Lỗi... "