Lưu Hạo Nhiên gọi điều dưỡng đến dọn bình dịch đã truyền xong. Sau đó, hắn chờ bác sĩ kiểm tra phòng, xác nhận tình trạng của Ngô Lỗi đã ổn định, rồi sau một ngày một đêm không ngủ, Lưu Hạo Nhiên rốt cuộc cũng nằm ngủ bên cạnh Ngô Lỗi. Hắn vẫn còn có vẻ rất tiều tụy.
Bây giờ là chạng vạng. Một ánh chiều tà cuối cùng đậu trên vai Lưu Hạo Nhiên, toả quầng sáng nhàn nhạt, như rượu trái cây rót tràn lan nhẹ.
Miệng vết thương ở cánh tay phải vẫn đau liên tục. Ngô Lỗi nhắm mắt nhưng không hề buồn ngủ. Điều duy nhất an ủi cậu là mùi tình hương của người bên cạnh. Tai cậu lại văng vẳng tiếng Lưu Hạo Nhiên. Cậu nhớ lại từng chút kỷ niệm khi họ ở bên nhau.
Lúc đầu Ngô Lỗi không muốn theo đuổi gì, cậu chỉ muốn làm một người thoải mái vô tư lự.
Họ gặp nhau lần đầu ở tiệc rượu vào năm Lưu Hạo Nhiên mười tám tuổi. Người này trông thì không lớn, nhưng lại như đã sống ở trong giới này rất lâu rồi. Ngô Lỗi thấy hắn rất thuần thục nốc thứ rượu trắng cay nồng kia, đôi mắt dần phủ kín men say, nhưng lại không từ chối cụng ly với người khác. Cậu không nhịn nổi nên đứng lên, kéo Lưu Hạo Nhiên chạy khỏi tiệc rượu đi chơi game.
Vì khi đó Ngô Lỗi mới tới Bắc Kinh, không có bạn bè thân quen, nên khi rảnh rỗi cậu lại hẹn Lưu Hạo Nhiên cùng nhau đi ăn. Sở thích của họ giống nhau nên chơi với nhau rất hợp, hơn nữa Lưu Hạo Nhiên còn trông nom cậu cẩn thận hệt như anh trai. Thế nên lúc kịch bản "Xuân Triều" được đưa tới cho cậu, Vì biết mình có thể diễn cùng Lưu Hạo Nhiên, cậu nhận lời ngay không do dự.
Về sau này cậu thích đóng phim thật là vì Lưu Hạo Nhiên dẫn dắt cậu cùng nhau nghiền ngẫm lời thoại và diễn xuất. Khi cậu học được cách hoá thân hoàn toàn vào một nhân vật, Ngô Lỗi cảm nhận được sức hút của diễn xuất. Cậu như đang kể lại một câu chuyện, bộc bạch mọi cảm xúc thay cho một người không thể nói. Cảm giác đó khiến cậu dần mê mẩn. Nhiệt huyết đam mê đó chỉ mới nảy sinh khi cậu đóng phim chung với Lưu Hạo Nhiên. Giống như vĩ cầm và Chi Triều, họ giúp nhau thành công, cho nhau thiên phú.
Dù là trước hay sau khi yêu nhau, cậu tận hưởng mỗi một ngày ở bên Lưu Hạo Nhiên. Họ chưa từng gây gổ với nhau vì bất đồng ý kiến. Bất kể là đi du lịch, hay trong sinh hoạt thường ngày, việc thỏa hiệp một cách cam tâm tình nguyện dần trở thành thói quen. Dường như họ đang ngày càng giống nhau, lại như là hai bánh răng vừa khít xứng đôi.
Với cậu, Lưu Hạo Nhiên là anh trai, là bạn bè, là tri kỷ, là người yêu, không ai có thể thay thế được. Họ hiểu nhau đến thế, nhưng từ lúc họ mới quen cho tới giờ cũng mới hai năm trôi qua.
Lưu Hạo Nhiên chưa đầy 21 tuổi.
Theo lý thuyết, một cậu trai hơn 20 tuổi thì vẫn sẽ có một chút tính trẻ con ở đâu đó trong người. Nhưng Lưu Hạo Nhiên thì không như vậy.
Trước sự chứng kiến của Ngô Lỗi, Lưu Hạo Nhiên giống một học sinh thiên tài nhảy lớp, hắn vừa nhanh chóng vừa quả quyết vượt qua rối rắm, lướt qua thương cảm, bớt đi những tranh đoạn vô vị. Hắn điên cuồng trưởng thành, như măng mùa xuân bồng bột nảy nở. Hắn liên tục thách thức những điều mới với mục tiêu rõ ràng, trở thành một con người xuất sắc.
Hắn trở nên vô cùng cứng cỏi, dù cho gió sương mưa tuyết, dù cho va đập đau đớn, cũng không thể làm hắn gục ngã.
Nhưng hôm nay vì Ngô Lỗi bị thương, hắn lại lần nữa lộ ra điểm yếu của mình, thậm chí đau buồn rơi lệ.
Ngô Lỗi ở trên giường bệnh nhìn gương mặt mỏi mệt của hắn, “Thật ra em cũng muốn cho anh huân chương của em.”
Ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào lớp râu thô nhám trên cằn Lưu Hạo Nhiên. Xúc cảm nham nhám lại chân thật, tình yêu như mưa xối trong lòng.
Ngô Lỗi ở bệnh viện một tháng, Lưu Hạo Nhiên lại kéo dài ngày nghỉ thêm một tháng.
Ngoại trừ vết thương đau khiến cậu hơi chật vật, thì Ngô Lỗi như nhận được sự đãi ngộ mức độ tổng thống vậy. Không chỉ tay phải không thể động, mà tay trái cũng mất đi tác dụng. Mọi động tác đều do Lưu Hạo Nhiên làm thay, bất kể là rửa mặt đánh răng cạo râu, hay là ăn cơm rửa miệng đi WC. Hắn làm rất tỉ mỉ nhẹ nhàng, hầu hạ Ngô Lỗi vô cùng thoải mái dễ chịu.
Trước khi xuất viện một ngày, hai người đứng trước cái gương trong nhà vệ sinh ở phòng bệnh. Thể theo yêu cầu muốn xuất viện một cách thật ngầu thật đẹp trai của Ngô Lỗi, Lưu Hạo Nhiên tự tay cạo râu cho cậu.
Râu lâu rồi không cạo rất cứng, Lưu Hạo Nhiên xoa bọt lên để vài phút cho râu mềm. Ngô Lỗi nghiêng người, Lưu Hạo Nhiên đứng trước người cậu, một tay đỡ eo cậu, một tay lấy dao cạo râu trong túi.
Thấy khuôn mặt bị lấp một nửa trong bọt cạo râu của mình trong gương, Ngô Lỗi nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất hài lòng, “Được anh Lưu chiếu cố thật là phúc phận ba đời của tôi.”
Lưu Hạo Nhiên ngước lên. Hắn nhìn lướt qua xem cái nẹp ở tay phải Ngô Lỗi có bị lệch không trước, sau đó nhìn gương kéo mặt Ngô Lỗi xoay lại, hắn nói: “Giờ anh Lưu muốn động đao, đừng nhúc nhích.”
Sợ mọi người trong nhà lo lắng, trong một tháng nằm viện tới nay, Ngô Lỗi không hề nói cho mẹ biết là mình bị thương.
Mỗi lần muốn gọi video, cậu đều lấy cớ là mình đang quay phim ở ngoài không tiện gọi, nhưng nhiều lần như vậy sẽ lộ. Để bố mẹ yên tâm, Ngô Lỗi quyết định xuất viện về nhà rồi thì gửi cho họ mấy bức ảnh tự chụp của cậu.
Nhưng tay phải cậu bó nẹp treo trên giá, không thể động đậy gì được. Tay trái cậu thì còn phải tạo dáng chữ V. Vì thế theo lẽ thường, Lưu Hạo Nhiên sẽ phụ trách vai trò nhiếp ảnh gia như kế hoạch.
Trở lại nhà sau một tháng đi xa, tất cả đều vẫn rất quen thuộc. Ngô Lỗi vui mừng tới mức muốn đưa hay tay ra hoan hô thật to, nhưng mà tạm thời cậu chưa làm vậy được.
Ngô Lỗi được xếp ngồi trên giường, tay trái đỡ cánh tay phải cứng đờ của mình. Cậu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, “Em ngồi đây trước, đừng quậy.” Lưu Hạo Nhiên dặn Ngô Lỗi. Cậu gật đầu, nhìn Lưu Hạo Nhiên ngồi xổm ở đầu giường dựng cho xong cái giá đỡ tay cho cậu.
Di động ở đầu giường rung một chút, Lưu Hạo Nhiên nghiêng đầu qua xem. Đó là tin nhắn của mẹ Ngô Lỗi gửi qua, hỏi cậu hôm nay có bận không, giờ đang làm gì.
Hắn đứng lên vỗ nhẹ hai tay, rồi cầm di động ngồi trên giường. Lưu Hạo Nhiên cẩn thận nâng cánh tay Ngô Lỗi treo lên giá cố định, sau đó khoanh chân ngồi đối mặt cậu.
Hơn một tháng không cắt tóc, tóc mái Ngô Lỗi mọc dài hơi phủ mắt. Lưu Hạo Nhiên vươn tay vén tóc mái của cậu sang trái, để lộ trán, “Lỗi Lỗi, mình chụp tư thế gì đây?”
“Anh phải ra sau em,” Ngô Lỗi, kẻ không cầm di động được, nói, “Như vậy mới có cảm giác như tự chụp.”