Ngồi trên ghế trong hậu trường, Ngô Lỗi cầm di động nhìn lên sân khấu, nhưng tai không nghe rõ MC nói gì cả. Cậu ngẩn người thả hồn lang thang vô định.
Trong di động là đoạn đối thoại giữa cậu và Lưu Hạo Nhiên, tin nhắn cuối cùng là tin nhắn thoại đó. Nếu không nhờ trong nhà còn có mấy món đồ mà Lưu Hạo Nhiên đã dùng, mô hình Lego mà họ cùng nhau lắp, cũng như hình nền máy tính là ảnh tự chụp kia của họ, thì Ngô Lỗi gần như đã tưởng Lưu Hạo Nhiên chỉ là một giấc mộng vội vàng của mình.
Dấu hiệu tạm thời sau cổ đã biến mất hoàn toàn, mùi trầm hương trong nhà cũng gần như tan biến, trong mơ cũng không còn xuất hiện bóng dáng của hắn. Dần dần, Ngô Lỗi không muốn ở trong nhà nữa, cậu sẵn lòng ở dưới lầu nhìn các ông đánh cờ tướng, nhìn các bà nhảy múa tập thể, có thể ngồi cả ngày, mãi đến khi mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm.
Chỉ là cậu cảm thấy Lưu Hạo Nhiên sắp biến mất.
Không còn tâm tình ở lại nữa, khi họp báo nghỉ giữa giờ, Ngô Lỗi muốn rời đi hội trường trước, nhưng vì cơ thể bất tiện nên cậu nói trợ lý báo một tiếng cho bên đạo diễn, còn cậu thì ra cửa đợi. Trong hội trường tối tăm lại ồn ào, cậu chậm rãi đi sát vào phía bên ghế. Lúc sắp đến lối ra, chân cậu bị vấp một chút vào chân ghế, chân hụt một bậc thang, tay trái thì đang đỡ tay phải, không còn tay nào để bấu víu, thân hình mất cân bằng sắp sửa té ngã. Cậu thầm nghĩ không ổn rồi, đang chuẩn bị tinh thần đón một cú ngã nặng nề thì đột nhiên bị giữ chặt lại. "Cẩn thận!" Người kia thở nhẹ.
Ngay sau đó, Ngô Lỗi ngửi được một mùi hương kỳ lạ, là mùi gỗ trầm hương rất quen thuộc.
Người còn chưa đứng vững, Ngô Lỗi đã đưa tay lên nắm lấy cổ tay áo của người bên cạnh, giọng nói run rẩy: "Hạo Nhiên?"
Hình như người kia nghe không rõ nên không trả lời, chỉ nói: "Cẩn thận một chút."
Người đó nửa đứng dậy, đỡ vai trái Ngô Lỗi.
Nhìn bàn tay đang đỡ lấy vai mình, ngửi mùi hương gần trong gang tấc, khiến Ngô Lỗi như bị kéo vào ảo ảnh. Nhưng cậu biết, đây không phải Lưu Hạo Nhiên, hắn sẽ không đeo vòng tay gỗ trầm hương.
Ngô Lỗi lập tức thả tay ra, cánh tay phải rủ xuống thời gian dài, cơn đau truyền đến khiến cậu bừng tỉnh.
"Cảm ơn." Ngô Lỗi đứng yên tự đỡ lấy tay mình, nói với người trước mặt.
Biểu cảm của cậu không hoảng hốt như lúc nãy nữa, sắc mặt đã bình tĩnh lại, còn nở một nụ cười lịch sự.
Trong hội trường bật mấy bóng đèn. Theo ánh đèn nhàn nhạt, Ngô Lỗi nhận ra người trước mặt là Dư Thịnh, từng là khách mời lâm thời quay chung một kỳ chương trình giải trí với cậu. Đồng thời, cậu ta cũng tham gia cuộc đua giải nam phụ xuất sắc nhất lần này với một bộ phim hành động.
Ngô Lỗi cười nói, "Chúc mừng em, Tiểu Thịnh, anh có xem phim rồi, cảnh hành động rất ngầu."
Dư Thịnh cũng cười: "Cảm ơn anh Lỗi Lỗi, cũng chúc mừng anh được đề cử." Lúc cậu ta cười, một cái răng nanh lộ ra, trông rất thân thuộc. Ngô Lỗi giao lưu với cậu ta khá nhiều ở chương trình giải trí kia, quan hệ giữa họ coi như khá tốt.
Dư Thịnh đưa Ngô Lỗi ra khỏi hội trường, rồi hỏi cậu muốn đi đâu.
"Anh về nhà, chờ đi cùng trợ lý." Ngô Lỗi đứng ở cửa, vạt áo tây trang bị gió thổi phất phơ. Lúc này trời tối sầm, nhìn màn đêm có vẻ như sắp mưa. Dư Thịnh nhìn cánh tay Ngô Lỗi rồi nói: "Em lái xe tới, anh Lỗi Lỗi, để em đưa các anh đi."
Ngô Lỗi không thấy có vấn đề gì, dù sao cũng có trợ lý đi cùng. Hơn nữa trời lại còn sắp mưa, nên cậu đồng ý.