Thời gian lâu đến mức Ngô Lỗi cho rằng trời sắp sáng. Cậu cọ mồ hôi lên vai người trước mặt mình, muốn nhìn ngoài cửa sổ, lại bị nắm lấy cằm, bị buộc nghênh đón nụ hôn càng thân mật hơn nữa trong sóng triều.
Khi cậu sắp chịu không nổi nữa, gần như lên đỉnh, cậu cảm nhận được hơi thở của Lưu Hạo Nhiên phả vào sau cổ mình.
"Lỗi Lỗi... Hôm nay người ngồi cạnh em là ai?"
Ngô Lỗi không tài nào suy nghĩ được gì, chỉ trả lời: "... A... Dư Thịnh."
Cậu cố gắng thẳng người lên hơn, tay trái đã rút về, chỉ dựa vào Lưu Hạo Nhiên ôm mình.
"Vậy nút tay áo trong tủ là của ai?"
Lưu Hạo Nhiên dừng lại, áp môi lên tuyến thể, tiếp tục hỏi cậu.
Ngô Lỗi cố hết sức kẹp chặt đầu gối, cậu hoàn toàn không biết Lưu Hạo Nhiên đang nói đến cái nút tay áo nào.
"Em... A... Không biết." Lưu Hạo Nhiên không nói, chỉ ôm siết eo Ngô Lỗi, động tác lại lần nữa trở nên mạnh bạo. Ngô Lỗi không nhịn được rên lên. Qua một lúc lâu, môi Lưu Hạo Nhiên hé mở, răng nanh lộ ra, đâm xuyên qua tuyến thể bên môi. Cùng lúc đó, hắn đè mạnh Ngô Lỗi xuống cơ thể của mình. Hắn hoàn toàn đánh dấu cậu.
Ngô Lỗi cảm giác một cánh cửa trong cơ thể lại bị mở ra. Cậu hoảng hốt mở to mắt thì thấy tính chiếm hữu mạnh mẽ tràn ngập trong mắt Lưu Hạo Nhiên.
Tiếp theo sau đó, một luồng chất lỏng chảy vào. Cảm giác bị rót đầy quá mãnh liệt và kích thích, khiến Ngô Lỗi cũng vỡ òa. Cậu rũ rượi nằm trên vai Lưu Hạo Nhiên, mặt che đi dấu răng mình cắn xuống, mê mang không biết bây giờ là khi nào.
Cơ thể của Omega bị đánh dấu hoàn toàn có độ nhạy cảm cao chưa từng thấy. Trong giấc mơ là một màu hỗn độn. Ngô Lỗi bị đâm tỉnh giữa khung cảnh dính dấp ướt át.
Nắng sớm đã rải khắp phòng ngủ. Cậu nằm nghiêng trên giường, cánh tay phải rũ ở mép giường bên trái, không có điểm dồn lực, nhưng làn da tiếp xúc với khăn trải giường thì đỏ ứng nóng lên vì cọ xát không ngừng.
Phản ứng của cơ thể nói cho cậu, thứ đang quấy phá trong thân thể cậu chính là của người đã đánh dấu cậu hoàn toàn tối hôm qua.
Mắt cậu mở ra, sau đó các giác quan cũng thức tỉnh. Cậu không kiềm được tự động có phản ứng, nhưng cậu cắn chặt răng không để mình rên thành tiếng.
"Anh điên... điên rồi à?" Tay trái Ngô Lỗi nắm chặt khăn trải giường, đầu không xoay lại được, cậu khàn giọng chất vấn. Người phía sau vốn đang chậm rãi đưa đẩy, nhận ra Ngô Lỗi đã tỉnh, hắn không nói chuyện, mà nâng chân Ngô Lỗi lên đi vào sâu hơn.
Bị đâm choáng váng cả đầu, Ngô Lỗi ngước lên, mơ màng thấy một cái nút tay áo quen quen trên tủ đầu giường. Cậu đưa tay phải lên muốn lấy lại xem. Người phía sau lại không cho, hắn vươn tay lật cả người Ngô Lỗi lại. Cảm giác này thật sự như sắp bay lên trời, Ngô Lỗi ngừng thở rên lên, cậu cảm thấy thân thể mình như bị khai phá đến mức tận cùng.
Trước mặt cậu là một Lưu Hạo Nhiên trần trụi, vai rộng eo hẹp, hormone tràn ngập, chỉ là trên người lại loang lổ, vết thương cũ và mới đan xen. Ngô Lỗi nhớ lại chuyện cũ, cậu nhắm mắt không nỡ nhìn. Thấy vậy, Lưu Hạo Nhiên nâng Ngô Lỗi lên, hôn lấy bên cổ cậu.
"Lỗi Lỗi, nút tay áo là của ai?" Hắn hỏi.
Ngô Lỗi bị ghì cằm hôn lên cổ, lời nói lắp bắp không thành câu. "Chắc là... của Dư Thịnh."
Lúc nhìn nó cậu đã nhớ ra, hôm đó khi thấy cái lắc tay trầm hương mà Dư Thịnh đeo, hình như cậu có thấy được nút tay áo đính ngọc xanh hình ong mật khắc hoa này. Ngày đó mẹ cậu bỏ nó vào tủ âm tường, chắc là Dư Thịnh lỡ tay đánh rơi khi rửa tay.
"Hử? Là cái người ngồi cạnh em tối qua?." Lưu Hạo Nhiên chậm lại, đôi mắt híp lại.
Rốt cuộc có thể thời gian hồi sức, Ngô Lỗi nắm lấy cơ hội nâng đầu gối lên đụng ngực Lưu Hạo Nhiên rồi đẩy ra, xoay người né đi.
Vì động tác quá mạnh, cậu suýt nữa rớt khỏi giường, cũng may Lưu Hạo Nhiên chộp cậu lại kịp. Ngô Lỗi hơi tức giận, hắn đỡ cậu ngồi ổn rồi thì cậu hất tay hắn ra.
Thấy thế Lưu Hạo Nhiên không dám làm bậy nữa. Hắn mặc quần ngủ vào, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng cạnh Ngô Lỗi, rồi đắp một cái chăn mỏng cho cậu. Biết rõ mình làm hơi quá mức, Lưu Hạo Nhiên trở nên giống một con cún đã được thuần hóa, dỗ cậu với một giọng hơi chút nịnh nọt: "Lỗi Lỗi."
Ngô Lỗi không đáp, chỉ quấn chăn chặt hơn, trên mặt vẫn chưa hết ửng đỏ.
Lưu Hạo Nhiên không biết làm sao, đành thử khẽ ôm Ngô Lỗi, gác cằm lên vai cậu, nâng chân vòng qua eo cậu. Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn lên phần cổ của người đang giận dỗi, rồi khẽ hôn lên vết thương ở đó, khiến cậu run lên.
"Xin lỗi, Lỗi Lỗi. Do anh quá sợ hãi."
Sau một thời gian rèn luyện ở doanh trại quân đội, các kỹ năng của Lưu Hạo Nhiên đều nâng cao lên trông thấy, trong đó có kỹ năng nấu ăn. 𝙏𝒓ải 𝒏ghiệm đọc t𝒓uyệ𝒏 số 1 tại — 𝙏𝒓 Um𝙏𝒓uyệ𝒏.𝚟𝒏 —
Hắn đi ra bưng cháo mà hắn dậy sớm nấu vào. Không biết tại sao mà cháo trắng mềm mềm trông lại ngon miệng như vậy. Chịu đựng cơn đau mỏi rửa mặt xong, Ngô Lỗi ăn hai bát lớn, rồi nguôi giận.
Tâm trạng tốt hơn rồi, Ngô Lỗi liên tục giải thích chuyện của cậu và Dư Thịnh. Cậu đá vào cẳng chân Lưu Hạo Nhiên đang ngồi bên kia bàn: "Yên tâm đi, em sẽ không để người khác đụng vào dù chỉ là đôi dép lê của anh."
Vì thế, trước yêu cầu của ai kia, Ngô Lỗi đặc biệt chọn ngày mua xe mới đi cùng người nào đó trả lại cho Dư Thịnh cái nút tay áo đã chứng kiến một vài chuyện không thể miêu tả. Một đợt theo đuổi chưa kịp tiến hành đã bị chôn vùi ở vạch xuất phát.