[Hạo Lỗi] Thú Một Sừng

Chương 8



Đầu tháng 10 năm 2017.

"Xuân triều" có được cơ hội chiếu thử trong nội bộ đạo diễn ở Bắc Kinh.

Từ năm 2010 đến hiện tại, giới điện ảnh và truyền hình tiến vào thời kỳ chững lại. Đạo diễn giỏi muốn làm ra một sản phẩm tốt thật sự nhưng lại không gặp được diễn viên tốt, nghệ sĩ trẻ tuổi mà các trường nghệ thuật khổ công bồi dưỡng thì lại muốn tiến vào giới thời trang và hát nhảy hơn, với hy vọng một lần bạo nổi để có được danh tiếng cao.

Điều đó dẫn đến điện ảnh phát triển trì trệ. Đa số diễn viên ưu tú thì lại bắt đầu bước vào tuổi trung niên, không thể diễn được tất cả nhân vật. Trên thị trường hiện giờ đa phần là phim tình cảm gia đình.

Chương Y Bình có tiếng nói nhất định ở trong ngành, hơn nữa bộ phim này có hai diễn viên trẻ đóng chính. Với suy nghĩ đi khai quật nhân tài, chắc chắn sẽ có nhiều đạo diễn đến dự buổi chiếu thử.

Bầu không khí trong buổi chiếu vô cùng tốt. Đúng như ông dự đoán, diễn xuất của Lưu Hạo Nhiên và Ngô Lỗi được các đạo diễn nhất trí khen ngợi. Sự thật chứng minh phim loại hình mới vốn ít mà đủ xuất sắc cũng có thể được công nhận.

Là vàng thì sẽ tỏa sáng.

Khi phim đang tiến hành chiếu thử, Ngô Lỗi và Lưu Hạo Nhiên lại đi du lịch bằng thu nhập đóng phim đầu tiên của mình.

Sau khi cơ thể đã khôi phục lại, thể lực của Ngô Lỗi không hề thua kém Lưu Hạo Nhiên. Như tất cả những cậu con trai mê chơi, họ leo lên núi tuyết cao ngút. Chứng say độ cao rất nhẹ khiến hai thanh niên cao một mét tám mấy dựa vào nhau há mồm thở hào hển giữa mây ở độ cao 4680 mét so với mực nước biển.

Họ leo núi mệt đến run rẩy chân. Lúc đi xuống, lưng và đùi Ngô Lỗi bị dây đeo bảo hộ thít chặt ra vài lằn đỏ, trên đùi còn bị rách da vài chỗ. Lưu Hạo Nhiên đau lòng nhíu mày nói không bao giờ dẫn cậu làm những hoạt động nguy hiểm thế này nữa. Ngô Lỗi xoa mặt hắn nói không sao cả.

Họ đi nhảy tự do ở khe núi cao cao. Lúc ôm nhau nhảy xuống từ bục nhảy, ở giữa không trung, Ngô Lỗi hưng phấn giang rộng tay kêu to: "Oa ha ha ha quá tuyệt!" Lưu Hạo Nhiên nửa bị dọa hết hồn bởi động tác của Ngô Lỗi, nửa ôm chặt cậu cười phá lên vui vẻ, cả người ướt đẫm nước khe núi bắn lên.

Những ngày thu tuyệt đẹp, lúc ấy hai người còn chưa phải siêu sao gì, có thể tùy thích dạo chơi. Ngày nắng, họ sẽ đi ngao du ở ngoài trời. Chạng vạng thì đến bờ hồ hoàng hôn chụp ảnh, ảnh cá nhân ảnh hai người ảnh phong cảnh nhiều đến mức chứa đầy một ổ đĩa trong máy tính. Ngày mưa, họ sẽ tựa sát nhau trong phòng cùng chơi điện tử hoặc xem phim, khi mưa tạnh thì đi ăn những món ngon ở địa phương.

Đương tất cả trở về yên tĩnh, hai người triền miên hôn nhau trên giường.

Hai cơ thể trẻ tuổi giao kề, mồ hôi và nước bọt đan xen, thở dốc và tình dục khiêu vũ, trầm hương và hổ phách quấn quýt say mê. Lưu Hạo Nhiên xoa phần sau cổ người yêu vô số lần. Vào ban đêm, Ngô Lỗi ở trên giường không còn là cậu trai khỏe mạnh dưới ánh mặt trời nữa. Khi cậu bị hôn đến khẽ đau đớn nhẹ rên thành tiếng, khi thân dưới cậu được bọc trong khoang miệng, khi cậu lên đỉnh cực khoái, ánh mắt mê mang rơi lệ khó nén, khi cậu bị tình hương ảnh hưởng trở nên yếu mềm mặc kệ người khác định đoạt, bản thân cậu chính là sự cám dỗ.

Vô số lần sờ đến chỗ mềm mại đó, Lưu Hạo Nhiên đều chỉ cúi đầu hôn lên sườn cổ cậu, sau đó ngầm đồng ý Ngô Lỗi giúp mình thỏa mãn dục vọng bằng những cách thức khác.

Đối mặt Lưu Hạo Nhiên, Ngô Lỗi không còn chống lại việc bị chạm vào tuyến thể nữa. Cậu biết trên cơ thể mình có một vị trí mà một ngày nào đó sẽ bị một thứ vũ khí sắc bén đâm thủng. Còn người thực hiện việc đó sẽ là người phải ôm cậu hàng đêm mới có thể ngủ yên.

Người này mạnh mẽ lại cẩn thận, thông minh và dũng cảm, là người dịu dàng nhất.

Họ đều đang chờ đợi.

Khi họ trở lại Bắc Kinh đã là cuối tháng mười, không khí trở nên lạnh lẽo, lá cây bắt đầu ngả vàng, mùa đông đã đến rất gần.

Nhờ có thêm lễ chiếu thử phim, người đại diện của họ đều nhận được một đống kịch bản và hoạt động.

Ngô Lỗi chọn một bộ phim điện ảnh mà bản thân cậu thích và một chương trình truyền hình, Lưu Hạo Nhiên thì chọn một bộ phim truyền hình cổ trang. Nhưng như thế có nghĩa là họ sẽ phải chia xa nửa năm. Tuy đa số cảnh quay đều ở trong nước, nhưng nơi họ tập trung quay thì lại không giống nhau.

Thời gian vào đoàn phim được quyết định gấp rút, hai người thuê một căn hộ mới ở Bắc Kinh, nhưng chỉ vội vàng thu xếp đồ đạc dọn vào, còn chưa kịp sắp xếp.

Ngày Lưu Hạo Nhiên bay đi Tây Tạng, Ngô Lỗi đến tiễn hắn.

Cả đường họ không nói được gì nhiều. Hắn nắm lấy tay Ngô Lỗi, lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ.

Cuối cùng họ làm xong thủ tục kiểm tra lên máy bay. Ở cửa kiểm tra an ninh VIP, Ngô Lỗi nhìn thanh niên đối diện chỉ cao hơn mình một chút. Lưu Hạo Nhiên mà lần đầu tiên cậu thấy có khác với Lưu Hạo Nhiên của lúc này. Sau một chuyến du lịch, hắn đen đi một ít, đường nét gương mặt lại sắc bén hơn một chút, phần má bụ bẫm của thiếu niên giờ đã biến mất.

Đôi mắt luôn chăm chú nhìn cậu giờ càng sâu thẳm, như một con đại bàng có lãnh địa và mục tiêu của riêng mình. Giờ, hắn sắp sải cánh bay cao.

Thời gian ở bên hắn, Ngô Lỗi cảm thấy hạnh phúc bởi vì hắn.

Theo thói quen, Lưu Hạo Nhiên mím môi, mỗi lần hắn không vui thì lưng hắn đều hơi cong xuống. Hôm nay cũng như vậy, ánh mắt nhìn Ngô Lỗi kia khiến người ta không nhịn được muốn ôm một cái.

Ngô Lỗi không biết nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy hắn, cằm tựa lên vai hắn, chờ hắn mở miệng.

Lưu Hạo Nhiên ôm lại cậu, cúi xuống hôn lên sườn cổ Ngô Lỗi như thường lệ. Hắn chỉ nói một câu: "Nhớ chăm sóc bản thân nhé, Lỗi Lỗi."

Không hề nói chờ anh về, không hề nói phải gọi điện nhắn tin cho anh, không hề nói yêu em thích em, không hề nói luyến tiếc.

Lưu Hạo Nhiên buông tay ra, quay người rời đi.