Sợ đa tỷ lo lắng mà Hạ Trọng Hiểu trốn ở trong biệt thự hoàng gia suốt mấy ngày liền, cũng chẳng rời khỏi phòng Uy Tử Cầm. Do giường đã bị nàng chiếm nên Uy Tử Cầm chỉ có thể gọi người mang thêm một chiếc giường khác để nằm. Tiên sinh cũng nói thời gian này phải giữ yên tĩnh tuyệt đối mới mong Hạ Trọng Hiểu khôi phục lại được thính lực.
Hạ Trọng Hiểu đeo nút bịt tai, ngồi xếp bằng trên ghế, vui vẻ thưởng thức cơm trưa đặc biệt của mình. Còn công chúa đáng kính lại phải ngồi ăn thịt viên hầm nhạt nhẽo, đến cả rau củ tươi mát cũng chỉ có nhiêu đó không thay đổi.
Gắp một miếng thịt heo chua ngọt đến trước mặt Uy Tử Cầm: “Ngươi có muốn ăn không a? Muốn không a?”
Uy Tử Cầm liếc trắng mắt, cầm điện thoại gõ một dòng đưa đến: [Ngươi tốt nhất là ăn cho no, bằng không ngày mai phải nhịn đói sẽ chịu không nổi.]
Hạ Trọng Hiểu không dám trêu nữa, rụt cổ há miệng cắn một ngụm thịt heo chua ngọt, cảm giác được thịt giòn rụm trên đầu lưỡi. Bất quá nàng vẫn là một tiểu khôn trạch có lương tâm và giàu lòng nhân ái, chủ động gắp một miếng thịt vào dĩa thức ăn của Uy Tử Cầm.
“Cho ngươi đó, ta sẽ không nói với quản gia đâu.”
Uy Tử Cầm lại gõ một dòng tin: [Đồ ngốc, dĩa ta dính dầu mỡ sẽ bị phát hiện.]
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Xong rồi, nàng làm việc tốt không thành còn hại cả Uy Tử Cầm.
Uy Tử Cầm cầm dĩa thức ăn của mình đặt trước mặt Hạ Trọng Hiểu, lớn tiếng nói ra ngoài: “Người đâu, mang thêm dĩa tới.”
Nữ hầu mờ mịt nhìn nhau, nhưng vẫn từ trong xe đẩy lấy ra một chiếc dĩa mới mang vào phòng cho công chúa điện hạ. Nhìn thấy dĩa của công chúa bị Hạ tiểu thư chiếm dụng, bọn họ lặng lẽ hiểu ra mọi chuyện, ngoan ngoãn đặt dĩa mới lên bàn.
Xem ra là có tiểu khôn trạch muốn chiếm hết những thứ thuộc về công chúa làm của riêng nha~
Uy Tử Cầm thay dĩa có thể thoải mái san sẻ nửa phần ăn của Hạ Trọng Hiểu, món thịt viên hầm cũng chỉ ăn được một góc. Lúc dọn dẹp thức ăn, Uông quản gia không khỏi chau mày, ở trước mặt công chúa điện hạ mà khiển trách.
“Ngài thường xuyên ăn đồ ăn ngoài ta đã không nói đến, nhưng phần ăn dinh dưỡng này ngài cũng không chịu ăn hết. Ngài có biết thức ăn ngoài độc hại thế nào không hơn nữa còn không hợp vệ sinh, nhỡ như ngài xảy ra chuyện gì ta biết làm sao ăn nói với nữ hoàng bệ hạ?”
“Ta hiện tại không đói, ngươi mỗi bữa tăng thêm khẩu phần cho Hiểu Hiểu, nàng phải ăn phần ba người mới đủ no.”
Uông quản gia không nói được lời nào, đành phải đẩy xe quay về nhà bếp căn dặn người hầu chuẩn bị thêm phần ăn cho Hạ Trọng Hiểu. Mặc kệ, lấy lòng công nương tương lai quan trọng hơn, còn công chúa ăn hay không sẽ có nữ hoàng bệ hạ giải quyết.
An ổn qua được vài ngày thì tin tức vương tử Frick đáp chuyến bay đầu tiên đến Cáp Á Lợi truyền khắp tất cả trang báo. Đoàn xe cận vệ hộ tống vương tử an toàn quay về biệt thự hoàng gia ngay trong ngày, tất cả người hầu đều có mặt đứng đông đủ chào đón vương tử giá đáo.
Frick tháo kính mát xuống, nhìn quanh một lượt rồi nói: “Freya đâu rồi? Ta đến mà nàng không ra tiếp đón sao?”
“Công chúa điện hạ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Không phải chứ? Freya đâu thể chỉ bị mấy sát thủ dọa thất hồn lạc phách được.”
Vương tử Frick ngoắc tay, nữ hầu bưng lễ vật xếp thành hàng cùng hắn đến phòng của công chúa điện hạ. Uông quản gia cũng không thể cản, đi theo dẫn đường, ở trước cửa phòng công chúa gọi với vào trong.
“Công chúa, vương tử đến.”
Frick không đợi người bên trong đáp liền đẩy cửa đi vào, ha hả cười lớn: “Freya, ta đến rồi đây, ngươi không tính đón sao?”
Đúng lúc trong phòng chỉ có một mình Hạ Trọng Hiểu đang nửa nằm nửa ngồi lướt weibo. Nhìn thấy đoàn người bước vào theo bản năng quấn chăn đứng dậy, nghi hoặc nhìn nam tử ăn mặc lòe loẹt đang đi vào.
Ngay cả Frick cũng nhìn thấy nàng, đưa tay sờ cằm, nửa đùa nửa thật nói: “Không ngờ Freya có sở thích này, kim ốc tàng kiều, cũng thật thú vị.”
Uông quản gia đằng hắng hai tiếng: “Vương tử, đây là Hạ tiểu thư, người của công chúa Freya.”
“Ta biết, cô nương này có thể ở trong phòng Freya tất nhiên là người của nàng.”
Frick đưa lại kính mát cho người hầu, từng bước tiến lại gần Hạ Trọng Hiểu, cẩn thận quan sát nàng từ trên xuống dưới. Khi còn ở Thổ Áo mẫu hậu dặn hắn để ý một khôn trạch họ Hạ, nói là nữ nhân của Freya. Ban đầu hắn còn tưởng là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thế nào hóa ra chỉ là một đứa nhỏ béo, dáng người thấp bé, gương mặt ngoại trừ đầy đặn cũng chẳng có gì đặc biệt.
Vốn không thích người khác dùng ánh mắt đánh giá để nhìn, Hạ Trọng Hiểu cảnh giác lùi về sau mấy bước. Xem ra người này là vương tử Frick của Thổ Áo, nhưng sao lại đột ngột xông vào phòng của Uy Tử Cầm như vậy, lẽ nào hai người rất thân thiết?
Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên cằm bị một bàn tay thô lỗ nâng lên, Hạ Trọng Hiểu lập tức rụt cổ lại, khủng hoảng nhìn chằm chằm vương tử: “Ngươi làm cái gì? Buông ra!”
Frick nghe hiểu tiếng Cáp Á Lợi, dùng sức miết mạnh cằm nàng: “Đừng sợ, ta không làm hại ngươi đâu, ta chỉ muốn biết khôn trạch Cáp Á Lợi có dáng vẻ như thế nào.”
Hạ Trọng Hiểu vung móng heo gạt tay vương tử ra nhưng bất thành, nóng nảy quát một tiếng: “Ngươi buông ra!”
Uông quản gia nhận thấy tình hình không ổn vội bước lên ngăn cản vương tử: “Vương tử, đây là người của công chúa điện hạ, ngài đừng…”
Lời còn chưa kịp nói dứt thì bên cạnh vụt qua một bóng người, bàn tay của vương tử bị mạnh mẽ gạt đi. Nhận rõ là ai đến, Hạ Trọng Hiểu liền chạy ra sau lưng Uy Tử Cầm trốn tránh, hơi thò đầu ra quan sát tình hình trong phòng.
“Frick, ăn có thể ăn bậy nhưng người thì không thể chạm bậy.”
Vương tử đột nhiên bật cười, bước qua bên cạnh ngồi xuống giường. Còn chưa ngồi ấm mông đã bị Uy Tử Cầm kéo đứng dậy, dùng sức đẩy hắn lùi về sau mấy bước.
Đây là giường của Hạ Trọng Hiểu.
Frick vô thố lùi lại ba bước, quét mắt nhìn Freya đang lạnh lẽo quan sát, ý thức được bản thân đã chạm nhầm vẩy ngược của nàng.
“Nào, Freya, ngươi đi mấy tháng sao lại dễ giận dữ như vậy?” Frick phất tay, người hầu liền bưng ghế đến cho hắn ngồi, nhàn nhã bắt chéo chân chất vấn: “Ta dù sao cũng là biểu ca của ngươi, lễ phép một chút mới đúng.”
Uy Tử Cầm không buồn trả lời, quay sang giúp Hạ Trọng Hiểu kéo tấm chăn lên che chắn thân thể. Ban nãy có chút việc phải rời phòng, không nghĩ Frick lại nhanh như vậy xuất hiện, cũng may là Hạ Trọng Hiểu không xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Frick khẽ chuyển, tựa hồ phát hiện Freya thích cô gái này nhiều hơn những hắn nghĩ. Trước nay Freya không quá tha thiết với một người nào, với ai cũng giữ thái độ xa cách, đến cả bạn thanh mai trúc mã Iva cũng dần giữ khoảng cách. Không nghĩ sẽ có ngày nhìn thấy bộ dáng thâm tình này, chân mày khẽ động, hài lòng nhếch khóe môi.
“Được rồi là ta lỗ mãng, ta hướng cô nương kia xin lỗi là được rồi.”
“Ngươi ra khỏi phòng ta chính là lời xin lỗi tốt nhất.”
Frick phá lên cười, chống hai tay lên đầu gối để đứng dậy: “Freya ngươi càng ngày càng nóng tính nhưng mà không sao, ta mục đích đến đây không phải cùng ngươi tranh cãi. Có thời gian chúng ta hẹn nhau đi ăn, ta mới đến Cáp Á Lợi không biết đường, không biết cô nương kia có thể dẫn đường cho ta hay không?”
“Ta cho ngươi ba giây để lăn ra khỏi phòng ta.”
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, Uông quản gia vội vàng bước lên mở miệng: “Vương tử điện hạ, phòng ngươi đã được an bài xong, thỉnh đi lối này.”
Vương tử cũng không làm khó hắn, xoay người rời khỏi phòng công chúa điện hạ.
Uy Tử Cầm quay lại nhìn Hạ Trọng Hiểu vẫn đang trốn sau lưng mình: “Không sao chứ?”
Hạ Trọng Hiểu lắc đầu: “Ta không nghe thấy.”
Uy Tử Cầm cũng không lặp lại câu hỏi, đỡ nàng nằm xuống giường, với tay lấy điện thoại nhập một dòng chữ: [Sau này thấy hắn thì tránh đường, đừng đến gần.]
Hành động thô lỗ ban nãy của vương tử cũng đủ khiến Hạ Trọng Hiểu bài xích chạy trốn mấy trăm mét, nghe Uy Tử Cầm nói vậy liền gật đầu đáp ứng.
“Người đó là vương tử điện hạ đi? Ta thấy ngươi không thích hắn.”
“Nói nhiều.”
Đánh vào trán Hạ Trọng Hiểu một cái, Uy Tử Cầm đứng dậy rời khỏi phòng, nàng còn chút việc cần phải giải quyết. Hạ Trọng Hiểu ngơ ngác đưa mắt nhìn theo, dạo này phát hiện Uy Tử Cầm có vẻ bận rộn hơn trước đây, mỗi ngày gặp mặt không đến ba lần.
Cảm giác tai có hơi ngứa liền tháo nút bịt tai đặt lên trên bàn, dù sao xung quanh cũng yên tĩnh nàng không cần phải đeo suốt làm gì. Lấy điện thoại lướt weibo xem tin tức, phần lớn đều nói về chuyện vương tử điện hạ đại giá quang lâm đến Cáp Á Lợi, thiếu nữ vây xem đều rụng rời tay chân. Riêng Hạ Trọng Hiểu cảm thấy vương tử quá mức hoa hòe, tuy trời sinh là giá treo đồ mặc loại quần áo gì cũng đẹp nhưng không khỏi cảm thấy hắn quá mức tục diễm. Loại càn nguyên phi giới tính như vậy nhìn thì hào nhoáng nhưng đây lại không phải mẫu người nàng thích.
Trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh của Uy Tử Cầm, Hạ Trọng Hiểu nhịn không được rùng mình.
Còn đương mải mê lướt weibo đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, theo bản năng quay đầu lại, chính bản thân Hạ Trọng Hiểu cũng bị dọa sợ. Uy Tử Cầm đi vào thấy nàng nhìn cũng kinh ngạc không kém, xác định xem có phải trùng hợp hay không.
“Tử Cầm, ta hình như nghe thấy tiếng mở cửa.”
Uy Tử Cầm bước nhanh vào phòng đóng cửa lại: “Có nghe thấy không?”
Bên tai truyền đến tiếng cạch, Hạ Trọng Hiểu phấn khởi nhảy khỏi giường: “Nghe thấy, ta nghe thấy!!”
Công sức mấy ngày uống thuốc đeo nút bịt tai cuối cùng cũng có kết quả, mừng đến suýt chút khóc thét lên, bổ nhào đến ôm chặt lấy Uy Tử Cầm. Cũng không biết tại sao lại chạy đến ôm Uy Tử Cầm, chỉ là trong lúc đó cảm xúc dâng lên quá mạnh mẽ mà mất hết khống chế.
Uy Tử Cầm nhiệt tình đáp lại cái ôm của nàng: “Ta nói ngươi có nghe không?”
“Ân, nghe thấy.” Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh: “Ta còn sợ mình sẽ không nghe được nữa chứ.”
“Không sao rồi, mấy hôm nay vẫn đeo nút bịt tai tránh tiếng ồn.” Uy Tử Cầm xoa đầu nàng dỗ dành: “Đợi ổn định rồi tháo ra.”
“Không đeo nữa, đeo cái đó ngứa muốn chết.”
“Đeo vào cũng không ảnh hưởng gì.”
Uy Tử Cầm đến bàn lấy nút bịt tai giúp Hạ Trọng Hiểu đeo lên.
Cường ngạnh la hét hay giãy dụa cũng chẳng có ích gì, đầy ngoan ngoãn đeo nút bịt tai, buồn chán ngồi khoanh tay ở trên giường. Uy Tử Cầm cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn lướt qua điện thoại trên tay nàng, vừa nhìn thấy gương mặt gợi đòn của Frick liền nổi da gà.
Vươn tay cầm lấy điện thoại thoát khỏi trang web, tiện tay cất vào trong ngăn tủ.
“Này, ngươi làm gì vậy?” Hạ Trọng Hiểu vươn tay muốn lấy lại điện thoại nhưng cũng đã muộn, buồn bực quắc mắt: “Ngươi không được dùng điện thoại lẽ nào bắt ta cũng không được dùng giống ngươi?”
“Ngươi cả ngày xem điện thoại rồi, nghỉ ngơi một chút đi, một lát người hầu sẽ mang thức ăn lên.”
Mặc dù không nghe rõ Uy Tử Cầm nói cái gì nhưng hẳn là bảo nàng yên tĩnh đừng làm ồn. Bĩu môi oán hận, dù sao nàng cũng đang ở trong biệt thự hoàng gia chứ không phải nhà mình vẫn nên thu liễm thì hơn.
Đợi khoảng mười phút người hầu cũng mang thức ăn, Uông quản gia tự tay bưng thức ăn đặt lên bàn: “Công chúa điện hạ, thức ăn hôm nay đều mang đến từ Thổ Áo, có vài món sẽ rất cay không thích hợp cho Hạ tiểu thư thưởng thức.”
Uy Tử Cầm nhìn qua một lượt thức ăn trên bàn, gật gật đầu: “Được rồi, các ngươi đi đi.”
Uông quản gia khác với mọi ngày vẫn đứng yên tại chỗ, mắt dán chặt vào công chúa điện hạ giám sát nàng ăn trưa. Uy Tử Cầm bất đắc dĩ không tráo đổi thức ăn với Hạ Trọng Hiểu, ngán ngẩm nhìn thịt viên hầm ở trước mặt.
Hạ Trọng Hiểu nhìn thịt viên một lúc, nghi hoặc mở miệng: “Quản gia, thịt viên hôm nay khác mọi bữa?”
Uông quản gia khom người viết một dòng chữ vào giấy rồi đưa cho nàng: [Thức ăn hôm nay được mang về từ Thổ Áo nên khác với nữ hầu chuẩn bị mỗi ngày.]
“Vậy ta ăn thử được không?”
Thịt viên hầm không phải món cay, Uông quản gia nhìn qua công chúa điện hạ rồi gật đầu mỉm cười. Hạ Trọng Hiểu đặc biệt hiếu kì với thức ăn Thổ Áo chính gốc, cầm thìa xúc một muỗng lớn cho vào miệng nhai. Quả nhiên là ngon hơn thức ăn của nữ hầu chuẩn bị, vị hải sản nồng đậm, thịt cua cũng rất mềm.
Khoan đã, thịt cua?
Hạ Trọng Hiểu đặt đĩa xuống bàn, kinh hồn táng đảm chỉ vào thịt viên: “Có cua! Trong này có thịt cua!!”
Mặt Uông quản gia nháy mắt trắng bệch, chạy đến dùng dao nĩa tách thịt viên ra nhưng chẳng thấy một thớ thịt cua nào. Dùng thìa khác xúc một miếng ăn thử, gương mặt già nua vặn vẹo, đúng là có mùi vị thịt cua rất nồng.
Uông quản gia vội vã quỳ xuống khấu đầu: “Ta làm việc vô năng thỉnh công chúa trách phạt!”
Sự việc diễn ra quá đột ngột Uy Tử Cầm tránh không khỏi bần thần, sau đó lại nghi hoặc nhìn thịt viên trên bàn. Thức ăn trưa của nàng thường do người hầu trong biệt thự chuẩn bị, hôm nay nhận được thức ăn từ Thổ Áo lại phát hiện có thịt cua ở bên trong. Người hầu không thể không biết chuyện nàng bị dị ứng thịt cua, vậy rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò?
“Điều tra thử món ăn này đến từ đâu, lặng lẽ mà làm, chuyện cua trong thịt viên cũng phải giữ bí mật.”
“Tuân mệnh.”
Quản gia đem tất cả món ăn trên bàn dọn trở về, chuẩn bị lại một phần ăn khác cho công chúa điện hạ.
Đến bây giờ Hạ Trọng Hiểu vẫn còn sợ hãi, nếu nàng không ăn thử một miếng thì sẽ chẳng phát hiện ra trong thịt viên hầm có chứa thịt cua. Đến lúc đó Uy Tử Cầm ăn phải nhẹ thì dị ứng nổi đốm đỏ còn nặng hơn có khi phải nhập viện. Trong đầu nhớ lại cảnh tượng cho Uy Tử Cầm ăn thịt cua trước kia, chỉ ăn một chút đã nổi đốm đỏ suốt một ngày, uống thuốc vào cũng không thuyên giảm. Trong thịt viên này không biết nhồi bao nhiêu con cua, một khi ăn nhầm hậu quả Hạ Trọng Hiểu chẳng dám nghĩ đến nữa.
Một bàn tay vươn ra tháo nút bịt tai của nàng xuống, đôi hắc mâu ẩn chứa một tia kim sắc mê hoặc hiển lộ cao hứng: “Ngươi còn nhớ ta bị dị ứng thịt cua sao?”
Hạ Trọng Hiểu nhích người ra một chút, không hiểu sao lại chột dạ: “T-Ta, ta nhớ thì làm sao? Không nhớ thì làm sao?”
Uy Tử Cầm kéo khóe môi, đặc biệt đắc ý, đưa tay vén tóc Hạ Trọng Hiểu ra sau vành tai: “Nhớ thì tốt.”
“Ngươi bị cái gì vậy?”
Cảnh giác lùi về sau, đầu Hạ Trọng Hiểu to như cái đấu, đang yên đang lành lại nói mấy lời này, có phải ăn nhầm cái gì rồi không?